Còn 15 phút nữa là tới lượt chạy 1500m, đài phát thanh đã nhắc lần hai.
Từ trong phòng dụng cụ bước ra chưa được bao lâu, ánh mắt trên sân thể dục đã đồng loạt đổ dồn về phía Giang Chi.
Không còn khẩu trang che chắn, gương mặt trắng trẻo không tì vết, tinh xảo như được tạc ra kia hoàn toàn phơi bày trong tầm mắt của mọi người.
“Má ơi, tiên nữ ở đâu rớt xuống vậy, xinh dã man!”
“Lớp nào đấy? Sao trước giờ chưa từng thấy?”
“Nóng quá nóng quá, trong vòng một phút tao muốn biết hết info của cô ấy!”
“…”
Xung quanh xì xào không ngớt, vô số ánh mắt nóng rực như thiêu đốt dán chặt lên người cô.
Suốt nửa năm qua, Giang Chi đã quen với việc bị nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ.
Giờ đây, khi gương mặt đã khôi phục như ban đầu, cô lại thấy có chút… không quen.
Những ánh nhìn ấy quá nóng bỏng, như muốn xuyên thấu cô.
Cô không đáp lại ánh mắt của bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ bước đến khu vực chuẩn bị.
Khi đi ngang qua lớp mình, Giang Chi bị các bạn trong lớp chặn lại.
“Cậu… cậu là Giang Chi à?” — lớp phó thể dục tròn mắt nhìn cô, vẻ kinh ngạc xen lẫn kinh diễm không che giấu nổi.
Xung quanh là những ánh mắt sững sờ, ngỡ ngàng — nhưng lần này, không mang chút ác ý nào.
“Ừm, tớ đi chuẩn bị đây.”
Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng khi vang lên từ gương mặt thanh tú xinh đẹp ấy, lại khiến tim người khác bất giác lỡ mất một nhịp.
Lớp phó thể dục mặt đỏ bừng, cao to vạm vỡ mà giọng như muỗi kêu:
“Vậy… vậy cố lên nhé.”
Giang Chi khẽ cong môi, nụ cười dịu dàng:
“Cảm ơn.”
Sau khi Giang Chi rời đi, lớp phó thể dục vẫn lưu luyến dõi theo bóng dáng cô.
Đẹp thật. Đẹp hơn cả minh tinh trên TV.
Mà còn dịu dàng nữa.
Trong đám người, Trình Hàng Việt không rời mắt khỏi cô, đáy mắt phượng dài lộ ra một tia cuồng nhiệt cố kiềm nén.
Cô… không nên xinh đẹp đến thế mới đúng.
Khi Giang Chi đứng ở khu vực chuẩn bị trước giờ thi đấu, đám đông lập tức xôn xao.
Liên tục có người chạy tới vây xem, thậm chí còn có người ngang nhiên giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh.
Cô hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi không nói gì, coi như không thấy.
Dù gì cũng chẳng thể ngăn được từng ánh nhìn ấy.
Năm phút trước khi bắt đầu thi đấu, Tống Ngôn Húc tranh thủ đi mua nước, về đến sân thể dục thì… tìm mãi không thấy Biên Dã đâu.
Nhìn thấy khu vực chuẩn bị đang đông nghịt người, còn xôn xao hết cả lên, anh ta tò mò chen vào:
“Có chuyện gì hot dữ vậy—”
Vừa liếc thấy Giang Chi, anh ta lập tức nghẹn lời, hai mắt trừng to như chuông đồng, sững người mất vài giây, bật ra một tiếng:
“Đệch!”
Đây… đây chẳng phải em Giang đó sao?
Tống Ngôn Húc dụi mắt lia lịa, nhìn lại lần nữa vẫn bị nhan sắc đó làm cho kinh ngạc.
Đẹp đến mức tim anh ta muốn ngừng đập.
Đoàng!
Một tiếng súng lệnh vang lên, dứt khoát, rõ ràng.
Tống Ngôn Húc giật mình bừng tỉnh — Giang Chi đã bắt đầu chạy rồi.
Thân hình mảnh mai, mái tóc đen buộc đuôi ngựa lắc lư theo nhịp chạy.
Anh ta lập tức nghĩ đến Biên Dã chưa thấy được màn “lộ diện” đỉnh cao này, vội vàng chạy đi tìm.
Vừa ngoảnh lại đã thấy Biên Dã từ xa bước đến, dáng điềm nhiên chậm rãi.
“Anh Dã!”
Tống Ngôn Húc mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy tới, lấy khuỷu tay huých huých anh:
“Đệch chứ! Chuyện vui lớn nè, anh còn chưa biết đúng không, em Giang tháo khẩu trang rồi! Đẹp… đẹp bá cháy bọ chét luôn!”
Anh ta chẳng học được bao nhiêu chữ, ngoài câu “đẹp lắm” thì chả nghĩ ra được từ nào khác.
Biên Dã thị lực rất tốt, không cần đến gần, chỉ đứng trên bục cao cũng có thể thấy rõ —
Ánh mắt anh dừng lại trên bóng dáng áo trắng kia, bị lần lượt bị vượt qua, nhưng cô không nóng vội, vẫn giữ nguyên tốc độ đều đều.
Khoé môi anh khẽ cong lên một đường cực nhẹ.
Không tệ.
Cứ thế tiếp tục, chắc chắn có thể hoàn thành mà không vấn đề gì.
Tống Ngôn Húc cười toe, không nhịn được trêu,
“Sao hả anh Dã, nhìn đơ luôn rồi đúng không? Em nói rồi mà, em Giang đúng là kiểu ‘giấu trình’, giấu kỹ muốn chết luôn đó trời ơi…”
Tuy nhiên, nói gì thì nói, Biên Dã của bọn họ và Giang Chi – đúng thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Vừa đẹp vừa có tiền, đúng kiểu kết hợp đỉnh cao.
Ánh mắt dịu dàng của Biên Dã rốt cuộc cũng từ người Giang Chi dời đi, chuyển sang đám nam sinh đang dán mắt vào cô không chớp…
Rõ ràng trước đó đã tưởng tượng ra cảnh này không biết bao nhiêu lần, vậy mà khi tận mắt chứng kiến… vẫn thấy bực.
Lông mày anh cau lại, lần đầu tiên ghét cay ghét đắng chuyện mình là học tra.
“Chút nữa đợi em Giang sắp về đích, tụi mình ra đó đón cổ nha?” – Tống Ngôn Húc nhiệt tình đề nghị.
Biên Dã mặt không cảm xúc, giọng hờ hững:
“Không đi.”
“Ơ?” Tống Ngôn Húc như bị dội một gáo nước lạnh, không hiểu gì cả, “Sao lại không đi chớ? Đây là cơ hội để thể hiện sự quan tâm đó!”
“Lắm người vậy mày không ngán chen à, tao thì có.” – Giọng anh nhạt như nước lã.
“Ờ… cũng đúng.” – Tống Ngôn Húc gật gù thở dài, “Em Giang giờ khác xưa rồi, hôm nay không chen thì sau này vẫn có cơ hội, nhường tụi kia đi.”
Biên Dã không đáp, yên lặng nhìn về phía đường chạy.
Giang Chi là người về đích thứ hai… từ dưới đếm lên.
Chạy xong 1500 mét, dù có luyện trước đi nữa thì cũng đuối hết hơi.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cổ họng rát như bỏng, chỉ còn thở hổn hển.
Trì Niệm vội vàng chạy tới đỡ lấy cô, vừa dìu vừa dặn:
“Đừng dừng lại liền, đi vài vòng đi, cho giãn cơ mới dễ chịu được.”
Giang Chi chỉ có thể gật đầu, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn nghe lời.
Đi được một đoạn, vừa ngồi xuống tính nghỉ thì có người gọi cô:
“Bạn học ơi!”
Là một giọng nam rất dễ nghe, sáng sủa và lịch sự.
Cô ngước lên –
Trước mặt là một cậu bạn nam da trắng, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt ôn hòa, lông mày thanh tú, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ gần.
Cậu ta đưa cho cô một chai nước khoáng và chiếc khăn mặt.
“Uống miếng nước đi, cho dịu cổ họng.” – Cậu ta vừa mở nắp chai vừa đưa sang, giọng nói ấm áp và rất dịu dàng.
Giang Chi thoáng ngơ ngác, còn chưa nhận lấy đã lên tiếng:
“Bạn là…?”
Cậu bạn kia bật cười, vẻ mặt thân thiện vô cùng:
“À quên mất, chưa giới thiệu.”
Cậu ta chìa tay ra trước:
“Tớ là Bạch Tư Bồi, lớp trưởng lớp 11/8 khu Đông.”
Trì Niệm rất mê kiểu con trai trắng trẻo nho nhã như vậy, thấy Giang Chi cứ ngơ ngác không đáp, bèn huých khuỷu tay nhắc, “Chi Chi, cậu phản ứng gì đi chứ.”
Giang Chi còn đang suy nghĩ không hiểu vì sao cậu ta lại chủ động tới, được Trì Niệm nhắc thì mới nhìn xuống bàn tay kia, do dự một chút rồi khẽ bắt tay, “Chào cậu.”
“Cậu vừa chạy xong mà, uống chút nước đi cho đỡ khô họng.”
Bạch Tư Bồi đưa chai nước đến gần hơn, Giang Chi không tiện từ chối, đành nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”
Cô chỉ nhấp một ngụm rồi ngừng lại, “Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Giang Chi thực sự quá xinh đẹp, dù không cười, chỉ một hành động nhẹ cũng khiến người ta phải say mê.
Bạch Tư Bồi đã gặp không ít cô gái xinh, nhưng chưa ai giống như cô — trong trẻo, tinh khôi, tựa như ngọc thạch không vướng bụi trần.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi.”
Cậu ta nói rất thẳng thắn, toàn thân toát ra khí chất nho nhã, giọng nói dịu dàng, cách cư xử cũng tinh tế. Kiểu người này chính là mẫu bạn trai lý tưởng trong mắt nhiều thiếu nữ.
Ở đằng xa, Biên Dã trông thấy cảnh tượng đó, sắc mặt lập tức sầm lại.
Một cơn khó chịu không rõ nguyên do dâng lên trong lòng, không cách nào kiềm chế nổi.
Tống Ngôn Húc chẳng để ý đến cảm xúc của anh, còn nghiêm túc cảm thán:
“Thật đúng là có ánh mắt tinh tường nha. Con trai độc nhất của nhà họ Bạch xưa nay kén chọn cực kỳ, trường mình bao nhiêu người theo đuổi cậu ta mà chẳng ai được để mắt tới, không ngờ lại thích kiểu như em Giang.”
“Cậu thấy họ xứng đôi không?”
Biên Dã hỏi với giọng điệu lạnh nhạt, nếu không phải đang cố nhịn, anh đã sớm bước qua kéo người ra rồi.
Tống Ngôn Húc nghiêm túc phân tích:
“Bạch Tư Bồi gia thế tốt, thành tích giỏi, lại đẹp trai, còn em Giang thì được nhà họ Biên che chở, lại là em gái anh… nói sao nhỉ, hình như cũng khá hợp nhau á.”
Lời vừa dứt, anh ta lập tức cảm nhận được khí lạnh vây quanh.
Quay sang thấy sắc mặt Biên Dã thay đổi, Tống Ngôn Húc vội vàng sửa miệng:
“Ý là… nhìn vậy thôi!”
“Đứng dưới gốc anh đào ai cũng đẹp, chứ trong lòng em vẫn ‘đẩy thuyền’ hai người thôi.”
Ánh mắt Biên Dã u ám, lông mi khẽ run.
Một lúc sau không thấy anh nói gì, Tống Ngôn Húc dè dặt gọi: “Anh Dã?”
“Cậu nói đúng.”
Biên Dã rốt cuộc cũng lên tiếng, rồi xoay người rời đi.
Giang Chi là cây anh đào rực rỡ. Còn anh? Cùng lắm chỉ là một tên hề.
Tống Ngôn Húc bị chọc cho sững sờ, định gọi với theo nhưng nghĩ lại rồi thôi.
Quay đầu nhìn lại phía Giang Chi, càng thấy chẳng hiểu kiểu gì, đành chạy theo Biên Dã.
Giang Chi ngồi trên bãi cỏ, từng tốp nam sinh nữ sinh nối đuôi nhau đến bắt chuyện.
Chai nước Trì Niệm chuẩn bị cho cô đã uống hơn nửa.
“Thì ra xinh quá cũng là một loại phiền toái đấy.”
Trì Niệm nhìn mặt Giang Chi, dù đã ngắm gần cả buổi vẫn cứ bị cuốn hút, “Ban đầu tớ cũng định lớn lên xinh đẹp thế này, nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế.”
Giang Chi bị cô nàng chọc bật cười:
“Tương lai cậu đi làm diễn viên hài đi, tớ nhất định làm fan ruột.”
Trì Niệm lại luyên thuyên mấy câu rồi chuyển sang tám chuyện:
“Chi Chi, cậu không thích cái cậu Bạch Tư Bồi kia à? Trai ngoan nho nhã, nếu là tớ thì tim đã rung rinh rồi.”
Giang Chi lắc đầu: “Tớ chỉ muốn tập trung học hành thôi.”
“Vậy cậu không có hình mẫu lý tưởng à?” Trì Niệm tò mò.
“Chưa từng nghĩ tới.”
Giang Chi vừa nói vừa vô thức đảo mắt tìm bóng người nào đó — người từng nói sẽ đến cổ vũ cô — nhưng nhìn quanh cũng không thấy đâu.
“Cậu đang tìm ai đó à?”
Cô buột miệng: “Biên Dã.”
Trì Niệm: “???”
Trì Niệm nhìn một màn ấy, lập tức nở nụ cười kiểu “mẹ thấy con rể tương lai rồi đấy”.
Gì mà “vui mà không tự biết”, chính là như vậy đó chứ đâu.
Chỉ có điều, Chi Chi nhà cô nàng chưa khai thông tư tưởng, thì Biên Dã còn phải theo đuổi dài dài, bây giờ thì sao? Đối thủ đầy rẫy khắp nơi luôn.
Cuối cùng cũng đến tiết mục kết thúc của ngày hội thể thao, sau khi kết thúc, các lớp lần lượt rời sân.
Dù Giang Chi đã ở sân vận động cả buổi chiều, nhưng đi đến đâu vẫn bị bạn học từ lớp khác ngoái đầu nhìn đến đó.
Cô không biết rằng ảnh chụp trộm mình đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, chỉ trong vài giờ đã vượt ra khỏi trường, đến cả học sinh các trường cấp ba lân cận cũng biết — Thánh Gia xuất hiện một “nữ thần học đường”.
Đám người này hào hứng hừng hực, chen chúc trước cổng khu Tây của Thánh Gia, chỉ để nhìn thấy nhan sắc thật của cô một lần.
Giang Chi vừa đi vừa nghe Trì Niệm kể mấy chuyện tám nhảm, đến cổng trường thì sững người khi thấy một đám đông dày đặc.
“Wow chính là cô ấy! Ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nữa!”
“Đỉnh của đỉnh… gương mặt này là tuyệt tác của tạo hoá luôn đó trời ơi!”
Mấy ánh mắt như thiêu như đốt dán chặt lên người Giang Chi khiến cô có cảm giác mình như miếng thịt giữa bầy hổ.
Trì Niệm cũng bị doạ lùi về sau mấy bước, “Trời ơi nhìn đáng sợ quá!”
Cảm giác như chỉ cần bước ra khỏi cổng là bị vây chặt như idol mới debut vậy.
“Xin lỗi nha, hay là tớ để cậu về trước…” Giang Chi hơi áy náy.
Trì Niệm không chịu: “Nói gì vậy! Hoạn nạn có nhau chứ. Cùng lắm thì tớ cõng cậu lao ra ngoài luôn!”
“Bây giờ tớ đếm đến ba, cậu chuẩn bị bật tốc độ chạy nước rút trăm mét với tớ nhé!”
Giang Chi còn hơi do dự, chau mày một chút.
“Một, hai—”
Chưa kịp đếm đến ba, đám đông đột ngột tách ra làm hai bên như bị ong vò vẽ dạt sang.
Một dáng người cao ráo từ ngoài đi vào, toàn thân toát ra hơi lạnh, nhưng khi ánh mắt chạm vào cô thì dịu lại ngay tức thì.
“Biên Dã…”
Giang Chi ngẩn ra.
Trì Niệm cũng ngây người. Trời ơi cái khí chất này…
Dưới ánh hoàng hôn, cậu thiếu niên với hàng mi dài khẽ cụp, bàn tay siết lấy cổ tay cô, giọng dịu nhẹ, “Về nhà thôi.”
Anh vừa xuất hiện, đám người xung quanh chẳng ai dám lên tiếng nữa.
Danh tiếng hung dữ của Biên thiếu đâu chỉ học sinh trong trường biết, đám học sinh quanh khu cũng nghe danh mấy lần rồi.
Giang Chi để mặc cho anh nắm tay kéo đi, ánh tà dương kéo dài cái bóng của anh, còn cô thì bước từng bước nặng nhẹ đan lên nhau đi bên cạnh.
Cho đến khi xe buýt đến, anh che chắn cho cô lên trước, cô mới như bừng tỉnh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Biên Dã đi xe buýt, mà xe thì đông như nêm cối.
Thời tiết chưa lạnh hẳn, người nhiều thì lại bắt đầu “toả mùi”. Anh nhíu mày khó chịu, một tay nắm tay vịn phía trên.
Giang Chi xinh quá, nên ánh mắt dòm ngó cũng không ít.
Biên Dã như tuyên bố chủ quyền, chắn người lại trước ngực, ngăn cách với những người khác, động tác rất bá đạo.
Cô hơi ngạc nhiên, thấy sắc mặt anh không tốt bèn nhỏ giọng, “Cảm ơn anh vì đã đưa em lên xe.”
“Thật ra… anh không cần lên cùng em đâu. Em lên rồi thì cửa xe đóng, họ không chen theo được.”
Biên Dã cúi mắt nhìn cô, ánh mắt trong suốt như nước mùa thu, như có thể gột sạch hết mọi khó chịu trong lòng anh.
“Đã nói sẽ đưa em về, thì phải giữ lời.”
Nếu không phải xe đột ngột bị Tống Ngôn Húc lái đi mất, thì anh cũng chẳng để cô phải chen chúc lên xe buýt làm gì.
Trong lòng Giang Chi mềm nhũn, cảm giác thiếu niên trước mặt cô dường như đã không còn giống như hồi mới quen nữa rồi.
“Anh không phải nói là sẽ tới xem em thi à? Sao hôm nay không thấy anh đâu vậy?”
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh hỏi.
Biên Dã dời ánh mắt sang chỗ khác, “Anh… đang học thuộc bài.”
“Thật ạ?” Cô vui vẻ nhướn mày, “Vậy tối nay về…”
Chưa nói xong, xe buýt đột ngột rẽ cua, lực kéo của tay vịn không đủ mạnh, cô không đứng vững liền ngã nhào vào lồng ngực rộng rãi vững chãi của anh.
Chỉ trong khoảnh khắc, Giang Chi phản xạ kịp liền lập tức tách ra.
Mặt cô ửng đỏ như quả đào chín, vành tai cũng dần nhuộm hồng, “E-Em xin lỗi.”
Biên Dã nhìn hai gò má ửng đỏ đáng yêu như quả đào kia, suýt thì không kiềm chế nổi mà đưa tay chạm vào.
May mà lý trí kéo về kịp thời.
“Không sao.”
Anh đưa cánh tay còn lại ra, ra hiệu cho cô nắm lấy.
Giang Chi hơi ngẩn người, chưa hiểu.
“Anh vững hơn cái tay nắm trên xe.” Giọng anh thản nhiên, “Nắm chặt vào.”
Cô chớp mắt một cái, ngoan ngoãn làm theo.
Cánh tay anh hình như thường xuyên luyện tập, cơ bắp rắn chắc, lúc nắm vào có chút cứng.
Qua mấy trạm rồi mà mặt cô vẫn còn nóng hừng hực, mãi chưa thấy dịu bớt.
Biên Dã cúi đầu nhìn cô, thiếu nữ lông mi dài cong cong, làn da trắng hồng như sữa, đôi má phúng phính, môi hồng mọng, cả người trông như búp bê tinh xảo.
Anh nuốt khẽ một cái, vội dời ánh nhìn.
Về tới nhà họ Biên.
Quản gia Quan nhìn thấy khuôn mặt lành lặn của cô, giật mình không thôi: “Chi Chi, mặt cháu…”
“Lành rồi ư?!” Mắt ông hoe đỏ, giọng run rẩy vì mừng rỡ.
Giang Chi nghẹn nghẹn nơi lồng ngực, mỉm cười gật đầu ngoan ngoãn.
“Đây là chuyện vui lớn rồi! Hôm nay bác phải đích thân xuống bếp nấu một bữa thật thịnh soạn ăn mừng mới được!” Quản gia vừa lau nước mắt vừa cười đầy hiền hậu.
“Cảm ơn bác ạ.” Cô dịu dàng đáp lời.
Biên Dã đưa cô về rồi định quay người rời đi.
Thiếu niên mặc đồ đen, bóng lưng cao gầy đổ dài trong ánh trời sẩm tối, toát lên vẻ cô đơn tĩnh lặng. Giang Chi khẽ kéo vạt áo anh.
“Anh ở lại ăn cơm với em được không?”
Đôi mắt cô ánh lên tia mong chờ như muốn giữ chân, Biên Dã làm sao mà từ chối nổi, khóe mày khẽ nhướn: “Được thôi.”
Giang Chi vui ra mặt, mời anh ngồi chờ ở phòng khách, rồi lon ton chạy vào bếp định giúp bác Quan, nhưng lại bị đuổi thẳng ra ngoài.
Cô chu môi phồng phồng: “Thật sự không cần cháu giúp hả bác?”
Bác Quan bị cô chọc cười, khoát tay bảo cô cứ đi làm việc của mình, đừng tới làm phiền ông.
Biên Dã vắt chân ngồi tựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ lười nhác, ánh mắt lại chăm chú nhìn cô đầy thú vị.
Một nét vàng dịu nhẹ, mềm mại, như ánh hoàng hôn rơi xuống trong căn nhà lạnh lẽo không sức sống.
Cô ở đâu, nơi đó bỗng như có thêm sắc màu.
Giang Chi vừa ra khỏi bếp, thấy Biên Dã thì chợt nhớ đến chuyện lúc trên xe buýt anh nói là đang học bài, cô hào hứng nhìn anh: “Các công thức em khoanh cho anh, học đến đâu rồi?”
Mí mắt Biên Dã giật giật, mặt không đổi sắc đáp: “Chắc cũng tàm tạm rồi.”
Thực tế thì… anh còn không nhớ mình vứt cuốn sách đó ở xó xỉnh nào nữa.
“Vậy để em hỏi thử vài cái nhé, xem anh nhớ được không?”
Anh nhíu mày, “Đàn ông con trai sao có thể chịu thua?”
Giang Chi nghĩ ngợi một chút, “Phương trình chuẩn của đường parabol là gì?”
Anh há miệng, trong đầu như có gì đó lướt qua… cứ ngỡ sắp nhớ ra thì lại quên. Mất hơn mười phút mới lắp bắp đọc ra được một công thức.
Anh hơi bực, quay mặt đi, có chút xấu hổ.
“Còn ba cái kia… anh chưa nhớ được.”
Cô không hề chê cười, ngược lại còn cổ vũ: “Anh đọc được một cái là giỏi rồi, cứ từ từ, chỉ cần có lòng, chắc chắn sẽ nhớ được hết.”
Ít nhất là cô thấy rõ anh đã cố gắng.
Giọng nói dịu dàng như nhung lướt nhẹ qua lòng người. Biên Dã trong phút chốc thấy mọi khó chịu đều tiêu tan, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, “Em thật sự nghĩ vậy sao?”
“Thật mà.” Giang Chi nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, “Em tin anh.”
Hàng mi Biên Dã khẽ rung, trong lòng như có dòng nước ấm lan ra khắp người.
Một cô gái tốt thế này, có ai mà không thích cho được.
“Vậy…” anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, “Sau này em muốn thi đại học nào?”
Cô nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vậy… trường B ở gần nhà thì sao?” Nếu anh thi trượt, ít ra hai người vẫn không cách nhau quá xa.
Sắc mặt Giang Chi hơi thay đổi, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn căm ghét.
Cơn ác mộng trước khi chết kiếp trước như xiềng xích trói chặt linh hồn cô, chỉ cần nghĩ đến là tâm trạng lập tức rối loạn.
Cô im lặng hai giây mới lên tiếng: “Em chưa nghĩ đến ạ.”
Kiếp này cô khó khăn lắm mới được sống lại, tuyệt đối không thể đi lại vết xe đổ.
Cô muốn rời khỏi thành phố đó, càng xa người kia càng tốt.
Biên Dã nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không hỏi.
Chỉ là—trừ đại học B, những thành phố khác đều cách Túc Thành rất xa.
“Nếu anh cố gắng muốn học thật mà vẫn kém cỏi thì sao?”
Giang Chi thoát khỏi dòng suy nghĩ u ám, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, dịu dàng mỉm cười: “Không sao cả, đâu phải ai cũng giỏi việc học. Em tin anh, dù không giỏi cái này, tương lai anh cũng sẽ trở thành người rất giỏi ở lĩnh vực khác.”
Biên Dã khẽ cong môi, ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô như bầu trời sao lấp đầy bóng đêm trong lòng anh.
Sau bữa tối, Biên Dã kéo cô ra ngoài.
“Đi đâu thế ạ?”
Anh đáp hờ hững: “Tới nơi rồi sẽ biết.”
Giang Chi ngoan ngoãn đi theo, đi bộ chừng hai mươi phút mới tới nơi.
Trời tối đen, nhờ ánh đèn đường cô mới nhìn rõ đây là khu đất hoang, cỏ dại mọc um tùm, xung quanh không có lấy một tòa nhà nào, chỉ có những ngọn đồi nhấp nhô phía xa.
Đi thêm một đoạn, cô nhìn thấy một mặt hồ, giữa hồ có một cái đình nhỏ, nhưng đứng từ xa không nhìn rõ lắm.
Cô theo Biên Dã đi đến tận đình giữa hồ mới phát hiện đây là một cái đình xây dở, chỉ có một nửa cột trụ được sơn, còn lại trơ trụi.
Không biết có phải vì đã cũ kỹ, hàng rào quanh đình cũng bị gãy mất một đoạn.
Biên Dã đặt chân lên lan can, cô giật mình: “Cẩn thận đấy!”
Chỉ nghe “tách” một tiếng, một vòng đèn xanh lam xung quanh đình bất ngờ sáng lên, lấp lánh trong màn đêm u tối.
“Nhìn mặt hồ đi.” Anh nhắc cô.
Giang Chi cúi đầu nhìn, chỉ thấy anh tung một nắm thức ăn xuống.
Ánh sáng xanh lam phản chiếu xuống mặt hồ, vô số con cá nhỏ tranh nhau bơi lội quanh quẩn, làm làn nước gợn sóng lăn tăn, ánh sáng vỡ tan thành hàng vạn đốm sáng nhỏ li ti.
“Đẹp quá…” Cô khẽ cảm thán.
Từng đàn cá bơi qua bơi lại như một bức tranh sống động.
“Anh phát hiện ra chỗ này bằng cách nào thế?” Cô vịn tay vào cột trụ, chăm chú nhìn mặt nước đầy thích thú.
Biên Dã đứng bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ hứng thú ấy mà khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Nơi này ban đầu là ba anh mua tặng mẹ, định làm quà kỷ niệm ngày cưới. Anh vô tình thấy bản thiết kế, thật sự rất đẹp, ít nhất là đẹp hơn bây giờ nhiều.”
Cô quay đầu nhìn anh, chớp mắt một cái.
“Lúc đó là sau lần họ cãi nhau đầu tiên, anh mới bảy tuổi, tưởng họ sắp làm hòa, ai ngờ lại càng tệ hơn. Rồi đình cũng bị bỏ dở luôn.”
Anh nói rất thản nhiên, chẳng có biểu cảm gì mấy.
Nhưng Giang Chi vẫn nhận ra được sự buồn bã trong lời nói.
Cô muốn an ủi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ vỗ vai anh.
Biên Dã thấy vậy, đuôi mày khẽ nhướng lên, tiếp tục: “Sau này biết nơi này không xây nữa, mỗi khi tâm trạng không tốt, anh đều trốn đến đây. Yên tĩnh, dễ chịu hơn ở nhà nhiều.”
Giang Chi hơi sững lại: “Vậy hôm nay… anh đang không vui à?”
“Không.” Anh nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, giọng khàn khàn trầm: “Hôm nay khác.”
“Hả?” Cô ngơ ngác chớp mắt, ngây ngô dễ thương vô cùng.
Thiếu nữ đứng gần trong gang tấc, hương thơm nhàn nhạt trên người khiến người khác dễ lạc trong đó.
Ánh mắt u tối của Biên Dã lướt qua mắt cô, dừng lại trên đôi môi hồng mềm mại ấy, cuống họng khẽ chuyển động, vô thức nghiêng người lại gần…