Ba vị đại nhân lập tức hạ quyết tâm, về nhà liền tìm trong tộc những nữ tử thích hợp, tìm cớ đưa vào cung hầu hạ bệ hạ.
Sở Lưu Trưng hoàn toàn không biết ba vị đại nhân đã nghĩ lệch lạc đến tận chân trời. Hơn nữa không lâu sau bạo quân sẽ nhận được một đám mỹ nhân lấy nàng làm tiêu chuẩn.
Nàng theo bạo quân đến phủ Trưởng công chúa.
Tân đế đăng cơ dùng thủ đoạn lôi đình, giết không ít tông thân phản đối. Trong đó có mấy vị hoàng tử, vì vậy mới có danh tiếng bạo quân.
Ngoài phố đồn rằng, Trưởng công chúa từng khuyên nhủ Thuận Quang Đế đừng quá tàn bạo, khiến Thuận Quang Đế không vui, gả người đi, sau đó cũng không lui tới.
Mọi người đều cho rằng quan hệ giữa Thuận Quang Đế và Trưởng công chúa lạnh nhạt, thậm chí nói Thuận Quang Đế đã sớm chán ghét vị Trưởng công chúa này.
Không ai ngờ Thuận Quang đế lại đột nhiên dẫn người xông đến phủ trưởng công chúa, vừa gặp đã tung cước vào ngực phò mã đang ra nghênh đón, đá cho hắn ta phun máu tươi.
[Đây chính là phò mã dám giấu trưởng công chúa nuôi tình nhân bên ngoài, còn muốn làm rối loạn huyết mạch hoàng thất sao? Chậc chậc, tướng mạo đoan chính mà sao lại không làm chuyện nên làm chứ?]
[Dựa vào của hồi môn của trưởng công chúa để nuôi cả một nhà, còn bắt trưởng công chúa phải làm tròn bổn phận của một nàng dâu, ngày ngày hầu hạ mẹ chồng. Bà mẹ chồng kia cũng là kẻ không biết điều, lại dám đặt quy củ cho trưởng công chúa. Không chỉ ngày ngày cho trưởng công chúa sắc mặt khó coi, còn bắt trưởng công chúa hầu hạ bà ta rửa mặt, bưng thức ăn, chẳng lẽ bà ta không có tay sao?]
Sở Lưu Trưng vừa tấm tắc vừa tiếp tục lật xem.
[A, phò mã này càng thêm xuất sắc. Trong nhà cờ đỏ không đổ, bên ngoài cờ màu bay phấp phới. Lại dám giấu trưởng công chúa nuôi ba ả tình nhân, trong đó có một ả đã sinh con có thể đi đánh xì dầu rồi.]
[Trưởng công chúa bị sự dịu dàng, ân cần giả tạo của hắn lừa gạt. Người trong phủ cũng giúp hắn che giấu, vậy mà nàng vẫn luôn nghĩ rằng mỗi khi phò mã không ở trong phủ là đều đến quân doanh làm việc. Thật ra, hắn chạy đến bên ngoài cùng tình nhân âu yếm, ngọt ngào triền miên.]
[Phi, cẩu tra nam, bạo quân đá hay lắm!]
Mỗi khi Sở Lưu Trưng vạch trần một chuyện ghê tởm do phò mã gây ra, sắc mặt Tiêu Tĩnh Phàm lại đen thêm một phần, ngực hắn giận dữ cuồn cuộn, ngay cả hơi thở cũng không kìm được mà trở nên thô nặng.
Nắm tay hắn siết chặt đến kêu răng rắc, giận dữ quát: "Người đâu! Kéo tên này xuống cho trẫm, lăng trì."
Hai chữ "lăng trì" vừa thốt ra, cả trường im phăng phắc.
Những người đi cùng Thuận Quang Đế đều nhìn về phía phò mã, rốt cuộc tên này đã phạm phải tội gì, lại khiến bệ hạ nổi giận đến thế?
Phò mã cũng ngây ngẩn cả người, chỉ hai chữ "lăng trì" đã khiến chân hắn mềm nhũn, suýt nữa thì kéo cả tên tiểu tư đỡ hắn cùng nhau ngã nhào xuống đất.
Lại bộ thượng thư nói: "Bệ hạ, triều ta xưa nay chỉ dùng hình lăng trì với kẻ cùng hung cực ác, xin hỏi phò mã đã phạm tội gì?"
Những người khác cũng rất tò mò.
Tuy Thuận Quang Đế có danh hiệu bạo quân trong dân gian, nhưng các đại thần trong triều đều biết, Thuận Quang Đế không phải là kẻ thích giết người vô tội.
Vừa lên đã muốn dùng cực hình lăng trì với phò mã của trưởng công chúa, thế nào cũng phải cho một cái lý do chứ.
Sở Lưu Trưng cũng nghi hoặc.
[Chẳng lẽ bạo quân đã biết chuyện phò mã lừa gạt trưởng công chúa, cố ý tới thay tỷ tỷ nhà mình chống lưng?]
[Nhưng mà, ta cũng không thấy ai đưa tin cho bạo quân, bạo quân làm sao biết được?]
Tiêu Tĩnh Phàm: "..."
Đương nhiên là vì ngươi.