Hệ thống của nữ nhân kia rất hữu dụng, không thể để mất dễ dàng như vậy.
Chu Nguyên Đức kinh hãi, vì tìm Sở Lưu Trưng, bệ hạ vậy mà lại dùng đến ám vệ, đây là lực lượng chỉ được sử dụng cho những việc cơ mật trọng đại!
Vậy mà lại phái đi tìm một tiểu cung nữ!!
Đây là coi trọng đến mức nào vậy!
Lưu Trưng cô nương sau này nhất định có tạo hóa lớn!
"Hắt xì! Ai đang nói mình vậy?" Sở Lưu Trưng hít hít mũi, xoa xoa cổ tay bị dây thừng siết đến đỏ cả lên, đá mạnh sợi dây thừng đã đứt vào góc.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng, chắc là di chứng của thuốc mê.
Nhét trâm cài lại vào tay áo, Sở Lưu Trưng mò mẫm đến bên cửa, đưa tay kéo.
Không kéo được.
Quả nhiên bị khóa từ bên ngoài.
Nàng thở dài, mượn ánh trăng lọt qua cửa sổ, đánh giá căn phòng mình đang ở.
Tủ cũ ghế cũ, đâu đâu cũng là mạng nhện, đưa tay quệt một cái, lớp bụi trên bàn có thể cạo ra một lớp.
Trong hoàng cung không thiếu những nơi như thế này, dù sao lầu các điện vũ nhiều vô kể, phòng không người ở đương nhiên chẳng ai phí công quét dọn.
Chỉ nhìn bày biện trong phòng thì hoàn toàn không thể nhận ra đây là cung điện nào.
"Có ai không?"
"Bên ngoài có ai không, ta là cung nữ hầu hạ trước ngự tiền, cứu mạng với!"
"Người đâu! Cứu mạng với!"
"Cháy nhà rồ!"
"Động đất rồi!"
"Help!"
Sở Lưu Trưng túm lấy cửa gào khản cả giọng, nhưng ngoài tiếng gió rít từ chỗ giấy dán cửa bị rách lùa vào, chẳng nhận được chút hồi âm nào. Ngược lại cái bụng đói meo kêu lên ùng ục, nhắc nhở chủ nhân đã bỏ lỡ bữa tối.
[Vẫn là nên tiết kiệm chút sức lực đi.]
Sở Lưu Trưng khoanh chân ngồi trên đất, định bụng xốc lại tình hình hiện tại của mình.
Tiểu thái giám tên Tiểu Nguyên Tử kia đã đánh thuốc mê nàng, đưa đến cái cung điện bỏ hoang không người này, còn trói nàng vào cột trong điện.
Trên người nàng không hề bị thương, cũng không thấy đau đớn, trâm cài trong tay áo vẫn còn, xem ra Tiểu Nguyên Tử kia ngoài việc trói nàng lại thì không làm gì khác.
Nhưng Tiểu Nguyên Tử tốn công sức lớn như vậy, chỉ để trói nàng ở đây ăn bụi thôi sao?
Đầu óc có vấn đề à!
Bụng lại réo lên ùng ục, Sở Lưu Trưng nghĩ bụng, chẳng lẽ Tiểu Nguyên Tử muốn nàng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, để nàng chết đói ở đây?
Không oán không thù, sao lại độc ác đến thế?
[Không thể ngồi chờ chết!]
Sở Lưu Trưng đứng dậy hoạt động tay chân, cúi người nhấc chiếc ghế gỗ thật lên, dùng tốc độ xung kích, dùng sức nện mạnh về phía cửa sổ đang đóng chặt!
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng đập cửa sổ lớn vang vọng ra rất xa.
Tai Tiêu Thập Nhất khẽ động, tung mình chạy nhanh về hướng phát ra âm thanh.
Cùng lúc đó, Vương Tài Nhân nửa đêm lén lút ăn đậu phụ thối, chạy đến bên ngoài Ẩn Nguyệt Hiên để xả mùi cũng nghe thấy tiếng động.
"Tiếng gì vậy?" Vương Tài Nhân vểnh tai lắng nghe, hỏi cung nữ Xuân Hạnh đang đi cùng mình: "Ngươi có nghe thấy không?"
"Hình như là tiếng đập đồ." Xuân Hạnh sợ hãi nhìn quanh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tài Nhân, chúng ta vẫn nên quay về thôi, nghe nói hậu cung âm khí nặng, thường hay có ma quỷ quấy phá lúc nửa đêm."
Nghe vậy, Vương Tài Nhân rùng mình một cái, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị, quát: "Trên đời làm gì có ma quỷ, đừng có ăn nói lung tung. Nếu để người khác nghe được, ta cũng bị liên lụy theo đấy."
Xuân Hạnh vâng dạ.
Vương Tài Nhân lại nghiêng đầu lắng nghe, nhưng phát hiện âm thanh kỳ lạ kia đã biến mất.
"Tài Nhân, chúng ta về thôi." Xuân Hạnh tiếp lời, mắt láo liên nhìn xung quanh, sợ hãi nữ quỷ áo đỏ tóc tai rũ rượi bất thình lình nhảy ra.
"Ngươi về thì về, ta đi xem sao." Vương Tài Nhân hiếu kỳ, vén váy bước về phía phát ra âm thanh.
Xuân Hạnh nào dám để nàng ta đi một mình, dù sợ hãi vẫn cắn răng đi theo.