Trong lòng tràn ngập hy vọng và ước mơ, Thúy Vân duy trì tư thế xinh đẹp đầy khó khăn, hơi ngẩng đầu, tình ý dạt dào nhìn Thuận Quang Đế, chờ đợi người đàn ông đưa tay kéo nàng dậy.
Nhưng nàng không đợi được bàn tay chìa ra, mà chỉ thấy một gương mặt giông bão.
Tiêu Tĩnh Phàm mặt mày lạnh lẽo: "Ngay cả quy củ còn chưa học xong mà dám đến trước mặt trẫm hầu hạ, coi Văn Hoa Điện là nơi chó mèo nào cũng có thể vào được sao? Tổng quản Nội Vụ Phủ Vương Tiến Trung không muốn làm nữa rồi phải không?"
"Bệ hạ bớt giận."
Chu Nguyên Đức thuần thục sai người kéo Thúy Vân đi.
"Đã không học tốt quy củ, thì đưa đến Hoán Y Cục học tiếp, bệ hạ giữ gìn long thể, giận quá hại thân."
Tiêu Tĩnh Phàm lạnh lùng nhìn hắn, Chu Nguyên Đức cười làm lành, dâng một chén trà nóng: "Ngày mai nô tài sẽ đích thân đến Nội Vụ Phủ chọn người, đảm bảo chọn được người lễ nghi quy củ cũng tốt."
Tiêu Tĩnh Phàm nhận lấy chén trà uống một ngụm, cảm thấy mùi vị không đúng.
Quy củ không học được, đến pha trà cũng không biết!
Hắn chán ghét đặt chén trà xuống, không hiểu sao lại nhớ tới Sở Lưu Trưng.
Tuy rằng nữ nhân kia luôn mắng thầm hắn trong lòng, nhưng tay nghề pha trà quả thật không tệ, khi nàng trực luôn có thể dâng lên những loại trà bánh hợp ý.
"Bệ hạ!" Sau cơn kinh ngạc ban đầu, Thúy Vân bị hai tiểu thái giám giữ chặt hai bên bắt đầu giãy giụa.
Nàng ta đã khổ sở trù tính, tốn không ít tiền bạc mới khiến đồ đệ của Vương Tiến Trung chịu nhả lời, điều nàng ta đến hầu hạ trước mặt vua, sao có thể cam tâm cứ như vậy bị phạt đến Hoán Y Cục khổ sai nhất trong cả hoàng cung?
"Xin bệ hạ tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ nhất định sẽ học quy củ từ Lưu Trưng cô nương, xin bệ hạ khai ân!"
Chu Nguyên Đức khẽ động khóe miệng, chẳng phải lời này ám chỉ quy củ nàng ta học không tốt đều do Sở Lưu Trưng không dạy dỗ tử tế, muốn kéo cả Sở Lưu Trưng xuống nước sao?
Hắn ta vụng trộm liếc nhìn phản ứng của bệ hạ nhà mình.
Tiêu Tĩnh Phàm thậm chí không nhíu mày, cầm bút son tiếp tục phê tấu chương.
Thúy Vân bị bịt miệng lôi ra ngoài, không bao lâu sau bên ngoài điện lại trở nên yên tĩnh.
Tiêu Tĩnh Phàm khoanh tròn một chỗ trên tấu chương, trầm giọng nói: "Chu Nguyên Đức, tuyên Hình bộ Thượng thư và Hình bộ Tả thị lang vào yết kiến."
"Vâng."
*
"Phụt---"
Sở Lưu Trưng đang quen thói buôn dưa lê lúc rảnh rỗi giật mình phun cả ngụm trà, sặc đến ho sù sụ.
[Không phải chứ, ta mới nghỉ chưa được nửa ngày, Thúy Vân đã bị phạt đi Hoán Y cục rồi? Đến cả đồ đạc cũng không được thu dọn.]
Sở Lưu Trưng vỗ ngực trấn ho, dùng ý thức kéo thanh tiến trình vô hình xuống xem tiếp.
[Cung nữ dâng trà Thúy Vân câu dẫn Thuận Quang Đế bất thành, ngược lại bị Thuận Quang Đế chê trách quy củ học chưa thuộc, phạt vào Hoán Y cục. Tổng quản Nội vụ phủ Vương Tiến Trung chọn người không tốt, bị Thuận Quang Đế khiển trách, suýt chút nữa bị mất chức Tổng quản Nội vụ phủ.]
Ngay cả Vương tổng quản khôn khéo nhất cũng bị liên lụy, Thúy Vân gây ra chuyện tày trời gì vậy?
Sở Lưu Trưng lập tức cảm thấy mình bị thương đúng thời điểm, nếu nàng có mặt ở đó, không chừng cũng bị Thúy Vân liên lụy.
Quả nhiên sống sót mới là vương đạo.
Đổi tư thế nằm, Sở Lưu Trưng tiếp tục hóng hớt.
[Thuần Chiêu Nghi tự mình hầm canh gà bổ dưỡng, sai người đưa đến điện Văn Hoa, Thuận Quang Đế đồng ý tối nay đến Mậu Hoa Cung dùng bữa cùng Thuần Chiêu Nghi.]
Oa! Thuần Chiêu Nghi đây là cuối cùng cũng luyện thành công bí hí đồ, chủ động hẹn bạo quân "thực chiến"?
Nếu hệ thống có thể xem được video... Khụ khụ, dù có video nàng cũng không thèm xem, nàng là người đứng đắn.
Nhưng mà, trong chuyện lâm hạnh hậu cung, bạo quân cũng có thể xem là một vị hoàng đế kỳ lạ.