Ăn Dưa Thượng Vị, Ta Trở Thành Tín Ngưỡng Duy Nhất Của Bạo Quân

Chương 20: Chỉ điểm 2

Trước Sau

break

"Ngươi ngủ trước đi." Sở Lưu Trưng bưng chậu nước nóng. "Ta đổ nước xong sẽ đi."

"Được." Hạ Xảo Như bị tra tấn, tinh thần quả thật không tốt, cũng không cố gắng gượng.

Nàng ấy nằm nghiêng trên giường, tránh đè lên vết thương, nhắm mắt, an tâm chìm vào giấc ngủ trong mùi thuốc thoang thoảng.

*

Về đến Lộng Vân Uyển, Sở Lưu Trưng đẩy cửa vào phòng, phát hiện Thúy Vân đã ngủ say.

Có lẽ do chưa quen nơi ở mới, nghe thấy tiếng mở cửa, Thúy Vân lập tức giật mình tỉnh giấc, thấy là Sở Lưu Trưng mới yên tâm, dụi mắt lẩm bẩm gì đó rồi lại ngủ thiếp đi.

Lộng Vân Uyển không như Dược phòng, lúc nào cũng có sẵn nước nóng, nước trên bếp đã hết từ bao giờ.

Sở Lưu Trưng vội vàng dùng nước giếng lạnh rửa mặt qua loa, run cầm cập rồi lên giường đi ngủ.

Hậu quả của việc không được nghỉ ngơi đầy đủ là Sở Lưu Trưng bị đồng hồ sinh học đánh thức với hai quầng thâm đen sì.

Da nàng vốn trắng, quầng thâm lại càng thêm nổi bật, trông như bị ai đấm cho mấy quả vào mắt vậy.

Sở Lưu Trưng gần như mộng du ăn xong bữa sáng, lê bước đến phòng trà, suýt chút nữa va phải Tiểu An Tử đang chạy ra.

Tiểu An Tử là đồ đệ mới của Chu Nguyên Đức, mới mười lăm tuổi, rất lanh lợi và khéo ăn nói.

Thấy bộ dạng của Sở Lưu Trưng, Tiểu An Tử giật mình: "Ôi chao, cô nương làm sao vậy?"

"Tối qua ngủ không ngon." Sở Lưu Trưng ngáp dài, uể oải hỏi: "Triều hội phía trước còn chưa tan, ngươi vội vã đi đâu vậy?"

Tiểu An Tử nói: "Nội khố vừa nhập một lô mực, sư phụ bảo ta đi xem, nếu có Huy Mặc tốt thì lấy hai khối đến Văn Hoa điện."

Sở Lưu Trưng gật đầu, Thuận Quang Đế thích dùng Huy Mặc, tổng quản thái giám chu đáo như Chu Nguyên Đức đương nhiên phải chiều theo ý thích của hoàng đế.

"Lát nữa ta sẽ bảo người mang hai quả trứng gà đến cho cô nương, cô nương dùng để chườm mắt."

Thực ra Sở Lưu Trưng đã dùng trứng gà chườm rồi, nhưng nàng cũng không cần từ chối ý tốt của người khác.

Nàng cười nói cảm ơn, còn nói: "Lát nữa ta nhất định phải khen ngươi trước mặt Chu công công, khen ông ấy thu được một đồ đệ vừa chu đáo vừa ân cần như vậy, khiến ta nhìn mà phát thèm."

Tiểu An Tử nghe vậy liền cười khiêm tốn vài câu, cũng không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm, cáo từ rời đi.

Đun nước suối, Sở Lưu Trưng mệt mỏi xoa xoa mi tâm, thật lòng hy vọng hôm nay bạo quân sẽ không triệu tập triều thần để bàn chuyện.

Tiếc rằng mọi chuyện không như ý muốn, Thuận Quang Đế không chỉ triệu tập triều thần nghị sự, mà còn triệu tập rất nhiều người.

"Hôm nay phải cẩn thận, đừng có nhầm lẫn." Chu Nguyên Đức dặn dò trước khi đi, ánh mắt dừng trên người Thúy Vân.

Thúy Vân vội vàng bảo đảm: "Công công yên tâm, con đều theo tỷ tỷ mà làm việc."

"Khá lanh lợi đấy, cô nương Lưu Trưng chịu chỉ bảo là phúc của ngươi, ráng mà học, học được rồi là bản lĩnh của mình."

Chu Nguyên Đức phẩy phất trần, đổi tay ôm, bóng gió nói: "Dâng trà thì cứ dâng trà cho tốt, đừng mơ tưởng những điều không nên, đừng làm những việc không phải."

Mặt Thúy Vân ửng đỏ, hình như bị người ta nói trúng tim đen.

Nàng ta khom người với Chu Nguyên Đức: "Đa tạ công công chỉ điểm."

Thấy nàng cũng ngoan ngoãn, Chu Nguyên Đức nói thêm: "Được hầu hạ trước mặt vua là phúc tu từ kiếp trước, biết quý trọng thì mới bền lâu."

Thúy Vân: "Dạ."

Dạy dỗ xong, Chu Nguyên Đức cười với Sở Lưu Trưng: "Cô nương cứ bận, ta phải đi hầu hạ bệ hạ đây."

Sở Lưu Trưng khẽ cúi người: "Chu công công đi thong thả."

[Chu tổng quản tuy thích nói móc, thấy người mà định món, nhưng người trong cung ai chẳng vậy? Lão ta cũng có chút lòng tốt, nhắc nhở như vậy thì ta cũng đỡ phải nói nhiều, mong Thúy Vân nghe lọt tai.]

"Tỷ tỷ, có phải muội làm gì chưa tốt, khiến Chu công công không vui ạ?" Thúy Vân ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, nhìn Sở Lưu Trưng đầy mong chờ, trông thật đáng thương.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc