Giang Vãn Đường le lưỡi với bóng lưng hắn, tiến lại gần thân mật khoác tay Sở Lưu Trưng: "Vừa rồi đa tạ tỷ tỷ, nếu không Chu công công không biết sẽ mắng ta thế nào đây."
Sở Lưu Trưng đưa cho nàng ta một cái khay gỗ, "Chu công công cũng là vì tốt cho ngươi, sau này còn uống nước lạnh nữa không?"
"Không dám uống nữa." Giang Vãn Đường giúp đặt chén trà lưu ly trên bàn vào khay.
Tổng cộng hai khay, trà của Hoàng đế để riêng một cái, còn lại ba chén trà để chung.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi nhanh thôi." Giang Vãn Đường bưng khay trà long nhãn bách hợp lên, đi trước ra ngoài.
Sở Lưu Trưng hiểu rõ chút tâm tư nhỏ nhặt của Giang Vãn Đường, không chỉ không muốn tranh với nàng, còn đặc biệt muốn nắm tay nàng cảm ơn một phen.
Người tốt cả đời bình an nha!
Nàng cúi đầu lại cẩn thận ghi nhớ một lần ba chén trà là gì, xác nhận không nhớ lầm mới bưng khay lên theo sau.
"Chát!"
Trong Văn Hoa điện, Thuận Quang Đế Tiêu Tĩnh Phàm hung hăng ném tấu chương trong tay xuống đất.
"Bệ hạ bớt giận." Ba vị đại thần trong điện lập tức quỳ xuống, thân thể Lại bộ thượng thư khẽ run, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Bớt giận?" Hàng lông mày xếch lên, Tiêu Tĩnh Phàm hừ lạnh một tiếng: "Quan phụ mẫu một huyện, không nghĩ vì dân mưu lợi, lại còn dung túng lũ quan lại tàn ác vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Chỉ tại vị hai năm đã tham ô năm vạn lượng, dân chúng dưới quyền oán thán dậy đất, khổ không thể tả. Nếu không phải Trương Thiên Ám bí mật điều tra ra, các ngươi còn muốn lừa gạt trẫm đến bao giờ? Để trẫm làm sao bớt giận?"
Ba vị đại thần run rẩy, miệng đồng thanh: "Long thể là trọng, xin bệ hạ bớt giận."
Nhìn ba lão cáo già, lửa giận trong lòng Tiêu Tĩnh Phàm bốc thẳng lên đầu.
"Bớt giận, bớt giận." Ngoài việc để hắn bớt giận, những kẻ được gọi là đại thần này còn có thể làm gì chứ?
Một tri huyện bát phẩm lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy để che mắt thiên hạ?
Hắn không tin ba lão già này thật sự không biết gì cả!
[Cha ơi, bạo quân đang nổi giận, đến không đúng lúc rồi!]
Nghe thấy tiếng lòng quen thuộc này, cơn giận như muốn dựng tóc gáy của Tiêu Tĩnh Phàm bỗng dưng khựng lại, tầm mắt dời về phía cửa đại điện. Quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào tường.
[Rốt cuộc trà này có đưa hay không đây? Bạo quân giận dữ đến thế này. Hôm nay tám phần là ngày giỗ của chén trà lưu ly này rồi. Haizz, thật là phí của trời.]
[Ba vị đại nhân đang quỳ dưới đất, chắc cũng không có thời gian uống trà, hay là ta về phòng pha trà trước rồi tính sau?]
Sở Lưu Trưng toan chuồn, lại không ngờ dũng sĩ Giang bên cạnh bưng khay, thướt tha đi về phía bạo quân.
"!!!"
Tay Nhĩ Khang.jpg (các nàng hỏi kaka gg sẽ biết tư thế gì nha)
Ngươi không cần mạng, ta cần đấy!
Thấy Sở Lưu Trưng ngây người ra, Chu Nguyên Đức vội vàng ra hiệu cho nàng: “Mau đi!”
Sở Lưu Trưng: "..."
Cắn răng, đi thì đi!
[A a a! Bạo quân chết tiệt, ta đang làm việc ở Trường Xuân cung rất tốt, vì sao lại điều ta đến ngự tiền hầu hạ?]
[Bạo quân giận dữ đến thế, đám người sau lưng tham quan kia tham ô không ít hơn năm vạn lượng, nếu đều bị tra ra, chẳng phải bạo quân sẽ bị tức chết sao?]
[Danh sách bát quái kia ta còn nhớ rõ, có Bố Chính Sứ Chiết Giang Lỗ Gia Thụy, Đô Chỉ Huy Sứ Chung Trí Thần, Tri phủ Đài Châu Tào Quân Hạo, Thiêm sự Lưu... Tổng cộng mười bốn người, chậc chậc, tham quan thật nhiều.]
Tiêu Tĩnh Phàm nghe không sót một chữ: "..."
Cảm ơn đã báo, tức muốn chết rồi!
Hắn hung hăng cầm lấy chén trà lưu ly ném xuống đất, nước trà nóng hổi lẫn mảnh vỡ văng tung tóe, dọa Giang Vãn Đường ôm mặt kinh hô một tiếng: "A!"
Tiêu Tĩnh Phàm cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, lạnh giọng nói: "Kéo ra, đánh chết!"