"Đậu Tĩnh Uyển, đồ tiện nhân!" Hứa Như Sương ném vỡ một chiếc bình hoa, nhìn chằm chằm những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta cứ chờ xem!"
"Xuân Liên!"
Xuân Liên vội vàng đứng dậy, đỡ Hứa Như Sương ngồi tựa vào giường, khẽ khuyên nhủ: "Chủ tử bớt giận, đừng làm tổn hại đến thân thể. Lão gia sẽ sớm nhận được tin tức, đến lúc đó nhất định sẽ cầu xin bệ hạ vì chủ tử."
Hứa Như Sương khẽ hừ một tiếng, nguôi giận được đôi phần.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi: "Con tiện nhân họ Đậu kia quen thói khoe mẽ trước mặt bệ hạ, chắc chắn là ả ta đã mê hoặc khiến bệ hạ đến cơ hội biện giải cũng không cho ta!"
"Bệ hạ giờ đang giận, đợi người nguôi giận, nhất định sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của chủ tử."
Xuân Liên rót một tách trà nóng dâng lên: "Chủ tử hãy kiên nhẫn chờ đợi, Thái Hậu nương nương luôn coi trọng chủ tử hơn. Người có thể chép hai quyển kinh Phật rồi dâng lên Thái Hậu nương nương, vừa thể hiện rằng người đã nghe lời bệ hạ, vừa để bệ hạ thấy được lòng hiếu thảo của người đối với Thái Hậu nương nương."
Hứa Như Sương thấy có lý, lập tức sai người dọn dẹp bãi chiến trường trong điện, trải giấy mực, thức đêm chép kinh Phật.
Ở một nơi khác, Sở Lưu Trưng và Tiểu Hạ Tử còn chưa biết Quý phi nương nương đã giúp mình gánh tội thay, đứng trước cửa Thận Hình Tư một lúc, liền thấy Tiền ma ma của Hoa Thanh Cung dẫn Hạ Xảo Như đi ra.
Hạ Xảo Như sắc mặt tái nhợt, dường như không có sức lực, phải để hai cung nữ đỡ lấy.
Thấy Sở Lưu Trưng và Tiểu Hạ Tử đang đợi ở cửa, nàng ấy liền nở nụ cười: "Lưu Trưng, Tiểu Hạ Tử, các ngươi đến rồi."
Sở Lưu Trưng và Tiểu Hạ Tử nhanh chóng bước tới, đỡ Hạ Xảo Như từ tay hai cung nữ.
"Trên người có bị thương không?"
Hạ Xảo Như lắc đầu, khẽ bóp tay Sở Lưu Trưng.
Sở Lưu Trưng giật mình, biết mình nóng vội lỡ lời.
Cũng vì quá lo lắng nên mới vậy, sao có thể hỏi những lời này trước mặt người của Hoa Thanh Cung?
"Vị này hẳn là Lưu Trưng cô nương dâng trà trước mặt bệ hạ?" Tiền ma ma tươi cười, chủ động chào hỏi Sở Lưu Trưng.
"Ra mắt ma ma." Sở Lưu Trưng cúi người hành lễ.
Tiền ma ma nghiêng người đáp lễ, đôi mắt tinh ranh đảo quanh người Sở Lưu Trưng.
Khí chất không có gì để chê, nhưng dung mạo này so với chủ tử nhà mình còn kém xa, làm sao lọt được vào mắt bệ hạ?
Nghe nói bệ hạ đối đãi với vị này có chút đặc biệt, xem ra chỉ là lời đồn.
Trong lòng bà ta đã rõ, thần sắc hòa nhã hơn vài phần, nhìn Hạ Xảo Như khẽ thở dài.
“Con tiện tỳ kia gian xảo, liên lụy cô nương Xảo Như chịu tội. Nương nương cũng bị con tiện tỳ đó lừa gạt, sau khi tra rõ chân tướng, lập tức sai lão nô đón cô nương ra ngoài, chỉ sợ cô nương ở trong chịu tội.”
Hạ Xảo Như nhẫn nhịn đau đớn khom người thi lễ, khẽ nói: “Vinh Quý Phi nương nương nhân từ, nô tỳ cảm niệm trong lòng.”
Con gái của Binh bộ Thượng thư Đậu Tĩnh Uyển, năm ngoái tấn phong làm Quý phi, được ban phong hiệu “Vinh”.
[Kẻ bị hại còn phải cảm ơn kẻ gây hại, cái hoàng quyền chết tiệt này!]
Sở Lưu Trưng thầm mắng trong lòng, khóe môi lại nở một nụ cười, tiếp lời: "Người trong cung đều biết Vinh Quý Phi nương nương là người mềm lòng, luôn thương xót những người làm nô tỳ như chúng ta, chắc chắn sẽ không để Xảo Như chịu tội oan uổng."
Tiểu Hạ Tử cũng phụ họa: "Đúng vậy, nô tài cũng thường nghe các thái y nói vậy."
Nụ cười của Tiền ma ma cứng lại, lời này là do bà ta nói ra, bị hai người kia khen ngược lại thấy khó chịu?
Đây là đang đòi đồ của bà ta sao?
Tiền ma ma liếc nhìn Sở Lưu Trưng, đúng là biết trèo cao, nhưng nông cạn như vậy. Nếu thu phục được, chẳng phải sẽ thành tai mắt của nương nương trước mặt bệ hạ sao?
Trong lòng suy tính vài lượt, Tiền ma ma quyết định về bẩm báo với nương nương rồi tính sau.
Bà ta kéo tay Hạ Xảo Như, thân thiết vỗ nhẹ: "Nương nương thương ngươi chịu khổ, ban cho chút đồ bổ dưỡng, ta vừa rồi đi vội nên quên mang, lát nữa sai người đưa đến cho ngươi."