Văn thượng thư lạnh mặt: "Dù sao cũng không chết được, nhiều nhất ăn vài roi, ở trong ngục hai tháng, cho thằng nhãi đó chịu chút giáo huấn cũng tốt."
Lão quản gia liếc trộm chân trần của lão gia nhà mình, thầm nghĩ vừa rồi ngài đâu có nói vậy. Đến giày cũng rớt mà vẫn chạy đến cản người là ai chứ?
"Nhưng mà lao ngục gian khổ, Kỷ nhi làm sao chịu nổi?" Văn phu nhân vẫn đau lòng con trai.
Thịt rơi từ trên người mình xuống, ai mà không đau lòng?
"Không chịu nổi cũng phải chịu!" Văn thượng thư nhìn Văn phu nhân như vậy liền bực mình.
Trước đây, phu nhân là người biết phải trái, quán xuyến việc nhà hay dạy dỗ con cái đều rất giỏi. Nhưng lại hết mực cưng chiều đứa con trai đích tôn khó khăn lắm mới có được này, không nỡ trách phạt, cuối cùng nuông chiều thành một tên công tử bột ngang ngược càn rỡ.
Ông tự mình dạy dỗ con trai út, phu nhân luôn ngăn cản che chở, giờ cứ để thằng nhãi đó ở trong ngục, chịu khổ một chút cho nhớ đời.
"Chuyện này ngươi đừng quản, ta tự có tính toán."
Nói là vậy, nhưng Văn thượng thư vẫn sai người đến Thuận Thiên Phủ dò hỏi.
Đợi quản gia già vâng lệnh rời đi, Văn thượng thư thầm mắng: “Tạ Huy, tốt nhất là ngươi đừng để ta tóm được!”
Tạ Huy là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, phụ trách giám sát quan lại. Hiển nhiên Văn thượng thư cho rằng chuyện Văn Kỷ thả ngựa trên phố là do Tạ Chỉ Huy Sứ tâu lên trước mặt Thuận Quang Đế.
Cùng lúc đó, Nhị gia Mạnh phủ cũng bị Kim Ngô Vệ bắt vì tội cưỡng đoạt dân nữ, bị đánh ba mươi trượng rồi tống vào ngục Thuận Thiên Phủ.
Mạnh thượng thư cũng vội vàng sai người đến Thuận Thiên Phủ chào hỏi, đồng thời thầm mắng trong lòng: “Tạ Huy, tốt nhất ngươi đừng để ta tóm được!”
Phủ doãn Thuận Thiên Phủ liên tục bị đánh thức hai lần, không được yên giấc, trong lòng không ngừng mắng: “Tạ Huy, ngươi đúng là đồ gây rối!”
Tạ Chỉ Huy Sứ bị trời giáng ba cái nồi lớn, trong giấc mộng giật mình một cái, lặng lẽ dùng chăn bọc kín mình như một con tằm.
Tiết trời cuối thu thật lạnh, ngày mai phải bảo người thêm cho giường một lớp chăn dày mới được.
*
Trong hoàng cung.
"Cô nương, thành rồi ạ." Tiểu Hạ Tử chạy tới chỗ Sở Lưu Trưng, khó nén kích động nói: "Nguyệt Hồng nghe tin, đã chạy về Hoa Thanh Cung bẩm báo. Với bản lĩnh của Quý Phi nương nương, chắc chắn sẽ sớm tìm ra hung thủ hạ độc thật sự."
"Thành công là tốt rồi." Sở Lưu Trưng khẽ thở ra một hơi, đưa cho Tiểu Hạ Tử một cái hà bao. "Chuyện này chắc phải đến ngày mai mới có kết quả, trong hà bao có mười lượng bạc, ngươi cầm đến Thận Hình Tư một chuyến, lo lót một chút."
Đúng lúc mấu chốt, Tiểu Hạ Tử cũng chẳng khách sáo với Sở Lưu Trưng, cứu người quan trọng hơn.
Hắn bỏ hầu bao vào định đi, Sở Lưu Trưng bỗng kéo hắn lại, cả hai lại trốn vào chỗ tối.
Cách đó không xa, Chu Nguyên Đức dẫn một đội thị vệ hối hả chạy qua.
Hướng này... Sở Lưu Trưng hồi tưởng lại bố cục hậu cung, rất có thể là đến Dao Hoa Cung của Vân Phi.
Đêm hôm khuya khoắt, Chu Nguyên Đức không hầu hạ bên cạnh bạo quân, dẫn thị vệ đến Dao Hoa Cung làm gì?
Sở Lưu Trưng lập tức mở hệ thống, tìm kiếm tin bát quái mới nhất.
Nhanh chóng lướt qua mấy tin không quan trọng như con thứ của Lại bộ thượng thư bị bắt, đệ đệ Hộ bộ thượng thư vào tù vì cưỡng đoạt dân nữ, tiếp tục lật xuống.
[Thuận Quang Đế vô ý đánh rơi ngọc bội, lệnh Chu Nguyên Đức dẫn người tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy trong tủ của cung nữ Tú Lan ở Hoa Thanh Cung, còn có nửa bình nước trúc đào.]
[Sau khi tra hỏi, cung nữ khai do Vân Phi sai khiến, thừa lúc Quý Phi tắm rửa, lén bỏ vài giọt nước trúc đào vào dưỡng nhan cao của Quý Phi.]
[Thuận Quang Đế giận dữ, tước bỏ phong hiệu Vân Phi, giáng làm Tòng tứ phẩm Uyển nghi, lệnh chuyển khỏi chính điện Dao Hoa Cung, đến Hoa Âm Điện phía sau chép kinh sám hối.]
[Ối chao! Bạo quân thế mà lại vô tình làm được một việc tốt, miếng ngọc bội này mất đúng là quá kịp thời!]
Sở Lưu Trưng muốn vỗ tay cho bạo quân, sao lại giỏi mất đồ như vậy cơ chứ?