Bồ Đào theo bản năng sờ sờ chiếc vòng đeo trên tay trái của mình, Thiên Hoa Loạn Vũ, rõ ràng đeo trên tay mình. Không ngờ, chiếc vòng thuần đen như ti nhung, đầu thương bạc như cánh ve sầu, dài gấp đôi so với thương bình thường, lại mềm nhuyễn giống như nhuyễn kiếm, quả thật lại là Thiên Hoa Loạn Vũ.
Sao lại có hai thanh? Hơn nữa tất cả mọi người đều nhận ra?
Đột nhiên nhớ tới ngày đó Quý Tử Phong muốn giết nàng, sau đó còn nói một câu thật kỳ quái.
"Chỉ sợ giết ngươi rồi, Thiên Hoa Loạn Vũ cũng sẽ đau lòng mà khóc......"
Khóe mắt Bồ Đào liếc nhìn Thượng Quan Khâm, thu hồi tay phải lại, yên ổn ngồi xuống.
Nhưng không biết vì sao, chuyện tình có liên quan đến Quý Tử Thiến, nàng nói không nên lời, Bồ Đào chỉ nói với Thượng Quan Khâm là lão nhân bắt nàng đi để chơi với tiểu tôn tử của hắn, nhưng cũng không có nói rõ, tiểu tôn tử này thật ra là một vị thiếu niên đã được mười lăm tuổi.
Nàng sợ cái gì?
Ngay cả bản thân Bồ Đào cũng không rõ.
Còn đang nghĩ ngợi, trên đài Quý Tử Phong đột nhiên chuyển động, cây trường thương nhanh chóng nhắm ngay một người bổ xuống.
Môn chủ Ngũ Độc Môn - Vực Sương.
Mọi người nhất thời đều im lặng.
Vực Sương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Tử Phong.
Quý Tử Phong thản nhiên nói "Sương nhi, ngươi lên đi, nếu thua phải lập tức giao thuốc giải của chất độc mà Tuyết nhi trúng phải ra đây."
Thanh âm bàn tán ong ong nhất thời vang lên tứ phía, không ai biết vì sao vị Giang hồ đệ thất mỹ nhân này trêu chọc phải một ma đầu như vậy.
Một tiếng "Sương nhi" kia nhất thời làm tan vỡ bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ, Vực Sương này vậy mà cũng có mối quan hệ chân trong chân ngoài với Quý Tử Phong hay sao?
Vực Sương không mang vũ khí, công phu thành danh của hắn là Đào Hoa trảo.
Mỗi một cái móng tay của hắn đều tẩm chất kịch độc, năm ngón tay chụp vào mở ra như hoa đào, có thể tan thịt đoạn cốt, thân pháp diễm lệ, cũng vì thế mà hắn được xếp hạng thứ bảy trong Giang hồ thất đại mỹ nhân – biệt hiệu Độc công tử Vực Sương, được ban tặng câu thơ “dưới ánh trăng tiên, chết dưới bóng hoa đào’.
"Môn chủ Ngũ Độc Môn và Vực Tuyết là huynh đệ, không biết vì sao lại trở mặt với nhau, tóm lại đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản."
Thượng Quan Khâm thấp giọng nói.
Bồ Đào hoa tay lên ra dấu, tỏ vẻ chính mình nhớ rõ, hơn nữa tỏ vẻ nàng chỉ quan tâm chiêu thức luận võ của hai người, chứ không quan tâm ân oán cá nhân của bọn họ.
Thượng Quan Khâm vừa lòng gật đầu, hai người trên đài đã bắt đầu giao đấu với nhau.
Bồ Đào không nói quá, nàng quả thật bị hai thân pháp cực mỹ làm chấn động tâm thần.
Vực Sương với thủ pháp Đào Hoa trảo múa lên thật sự trông như một vị tiên tử, năm ngón tay thu vào, duỗi ra, như một đóa hoa đào, dưới ánh mặt trời móng tay lòe lòe tỏa sáng, không biết tẩm độc nhiều hay ít, mái tóc Khổng Tước Linh của Quý Tử Phong tung bay trong gió, bóng thương Thiên Hoa Loạn Vũ màu đen chớp nháng lên hoa cả mắt......
Nhưng......
Bồ Đào nhắm mắt lại, mở mắt ra, lại nhắm lại, lại mở ra.
Không sai.
Quý Tử Phong sử chiêu thức, đổi tới đổi lui, đúng là ba chiêu thương pháp mà nàng đã học được!
Lần này Bồ Đào nhướng cao đầu, kích động siết chặt tay của Thượng Quan Khâm, Thượng Quan Khâm thu hồi tầm mắt, không xem luận võ trên đài nữa, mà chỉ nhìn thái độ hưng phấn của Bồ Đào rồi suy tư.
Đáng tiếc trên đài rất nhanh đã có kết quả, Vực Sương thua, thanh Thiên Hoa Loạn Vũ của Quý Tử Phong cắm trên ngực của hắn, không chỉ Quý Tử Phong, ngay cả Vực Tuyết đang ngồi ở chỗ ngồi bên dưới cũng sợ đến mức đứng bật dậy.
"Đưa cho ngươi."
Vực Sương rút đầu thương cắm trong ngực xuống, đem một cái chai nhỏ đưa cho Quý Tử Phong, băng bó ngực rồi hạ đài, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn người trên đài một cái, đệ tử của hắn nhanh nhẹn dìu hắn ngồi xuống, xúm lại băng bó chữa thương cho hắn.
Đầu thương đâm vào không sâu, nhưng điều kỳ quái là, Thiên Hoa Loạn Vũ, hấp thụ máu của Vực Sương, sau đó hóa thành màu đen chảy xuống thân cây thương, cực kỳ giống như cây thương đang khóc chảy nước mắt.
Trong nháy mắt Bồ Đào như tỉnh ngộ, có lẽ Thiên Hoa Loạn Vũ thật sự biết khóc.
Người chủ trì vội vàng hô to "Quý Tử Phong, Thủy Nguyệt Phiêu Linh thắng!!"
Không khí bất tri bất giác ngưng trọng lại.
Kế tiếp Thượng Quan Phi bại bởi... Vạn Độc tiên của Tứ Xuyên Đường Môn - Cơ Lung Linh, trên mặt Thượng Quan đại thúc bị một vết roi, hắn ngồi xuống mà lầm bầm “Hủy dung ta như vầy, sau này làm sao cưới vợ đây!’. Lưu Thủy liền liếc mắt nhìn hắn một cách xem thường, ai ngờ bên kia Tân chưởng môn mới nhậm chức chưa đầy nửa năm của Đường Môn – Cơ Lung Linh, nghe được thanh âm ai oán của Thượng Quan Phi, vội vàng tiến lại gần, có lòng tốt tặng cho Thượng Quan Phi một chai thuốc nhỏ.
"......" Rốt cuộc Thượng Quan phi quen thói phong lưu cũng có lúc ngẩn người ra "Vết thương của ta không cần chữa......"
"Bình thường cây roi kia có tẩm độc, ta nghĩ đây là trận đấu bài danh Binh Khí phổ, không thể đả thương người, nên không có tẩm chất kịch độc, nhưng ngươi bị thương......bình dược này...... không những có thể giải độc......mà còn có thể dưỡng nhan......"
Dưỡng nhan......
Trong nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Phi thập phần phấn khích.
Lưu Thủy ở cạnh bên cười muốn trẹo quai hàm.
Thiên Tuyết Liên Kiếm - Âu Dương Tâm Thông khiêu chiến với Thượng Quan Bích Huyết kiếm pháp của Thượng Quan Khâm.
Thượng Quan Khâm đứng dậy tiến lên trước thượng đài, Bồ Đào hoa tay làm dấu, tỏ vẻ mình tuyệt đối ủng hộ sư phụ, sư phụ ngươi nhất định sẽ thắng, Bồ Đào chờ ngươi trở về vân vân.
Thượng Quan Khâm gật gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, Bồ Đào nhìn chằm chằm bóng dáng của Thượng Quan Khâm đến ngẩn người, nàng đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, hương vị tươi mát nhè nhẹ trong ngực hắn, còn có nụ hôn phớt mềm mại ôn nhu.
Nàng không tự giác tự hôn tay mình, đồng thời cũng để lộ ra Thiên Hoa Loạn Vũ trên cổ tay.
Bồ Đào sợ tới mức cả kinh, vội vàng định thần lại.
Bên này Lưu Thủy cười ngây ngốc nói "Tiểu thiếu gia, bộ dạng ngươi giống như tiểu nương tử của Phó gia chủ quá nha......"
Liễu Như nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Bồ Đào xấu hổ.
"Không có."
Thanh âm hừ hừ giống tiếng muỗi kêu.
Lưu Thủy trừng lớn đôi mắt "Còn biết nhăn nhó nữa! Thật sự là! Tiểu Bồ Đào ngươi thật đáng yêu a!......Nếu ta là nam nhân, ta nhất định thích Tiểu Bồ Đào ngươi, nhưng nếu vậy, không phải bổn cô nương cũng biến thành đoạn tụ?"
Thượng Quan Phi cũng nhịn không được ho khan một tiếng, rốt cuộc Lưu Thủy cũng nghe thấy được, thuận tay bưng lên túi nước bên hông đưa cho hắn, nói "Cổ họng ngươi cũng không thoải mái hả?"
"......"
Tiểu oa nhi kia chạy tới tìm bản cung, muốn hỏi xem có phải hắn bị đoạn tụ hay không...... A a......chuyện như vậy cũng dám cả gan chạy tới hỏi bản cung............
Bên tai như vang lại lời nói của Quý Tử Phong đêm qua.
Trong nháy mắt Bồ Đào tựa hồ hiểu được cái gì đó, lại tựa hồ như cái gì cũng đều không hiểu......
Bồ Đào luyện tập Thượng Quan kiếm pháp đã được tám năm.
Nhưng Bồ Đào chưa chân chính xem qua Thượng Quan kiếm pháp.
Lúc nhìn thấy kiếm hoa phi diệu của Thượng Quan Khâm, Bồ Đào đột nhiên toát ra ý tưởng này.
Trong một khắc kia, ánh mắt nàng lập tức bị thân ảnh trắng như tuyết trên đài hấp dẫn lấy.
Bồ Đào nhìn Thượng Quan Khâm, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng.
Trước mắt chỉ có hình bóng Thượng Quan Khâm đang bay bay múa múa, dây cột tóc phiêu dật trong gió.
Đẹp quá......
Sư phụ......
Ngươi đẹp quá......
Hình ảnh vòm ngực rộng lớn của hắn tối hôm qua cứ luẩn quẩn trong đầu Bồ Đào, nàng một lần rồi lại một lần hồi tưởng, đến nỗi có thể ngửi thấy mùi thơm ngát sau khi hắn tắm rửa xong trong mũi, xen lẫn với hình ảnh hắn đang giao đấu kịch liệt trước mắt.
Còn lúc nãy đột nhiên linh quang vừa động, nghĩ tới chuyện gì đó, nàng cũng rất nhanh đã quên béng đi mất.
Thượng Quan Khâm thắng.
Có lẽ trước kia Bồ Đào đã xem nhẹ uy lực của Bích Huyết kiếm.
Có lẽ là kiếm pháp của Thượng Quan Khâm và Bồ Đào có khác biệt, không thể so sánh với nhau, một khi tỷ thí liền gặp được người cao minh về thương pháp.
Nhưng Thượng Quan Khâm thắng.
Rốt cuộc Bồ Đào cũng biết Thượng Quan lão gia chủ không phải chỉ dựa vào vận khí mới đoạt được bài danh đệ tam.
Hai canh giờ sau rốt cuộc cũng có kết quả, phong lưu tuấn tú Thượng Quan Phi đại thúc xếp hạng thứ chín. Vạn độc tiên của Môn chủ Đường môn Cơ Lung Linh xếp hạng thứ tám. Ba vị trí đầu là Quý Tử Phong, Vực Sương, chưởng môn phái Võ Đang. Thượng Quan Khâm xếp hạng thứ năm.
Vì thế rốt cuộc Binh Khí Phổ bài danh cũng đã kết thúc.
Trở về giành mao phòng, bởi vì có lời đồn đãi Tiểu Thiếu chủ của Thượng Quan gia này dường như không sợ Quý Tử Phong, nên võ lâm hào hiệp đều thập phần kính nể Tiểu Bồ Đào, chủ động nhường mao xí, thỉnh nàng đi trước......
Lúc này Bồ Đào mới biết mình dựa vào đại danh của Quý Tử Phong, ngay cả đi mao xí mà cũng không cần xếp hàng, thề từ nay về sau sẽ không gặp hắn nữa.
Mà quả thật sau đó không nhìn thấy hắn nữa.
Sau khi Quý Tử Phong đạt danh hiệu đệ nhất liền biến mất.
Lúc đến khua chiêng gióng trống, lúc đi lại âm thầm lẳng lặng biến mất không chút dấu vết.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người của Ngũ Độc Môn cũng đã đi rồi.
Bồ Đào mơ hồ cảm thấy Quý Tử Phong và Giáo chủ Ngũ Độc Môn – Vực Sương kia...... tựa hồ cũng có chút quan hệ.
Thiên Hoa Loạn Vũ kia......
Lại thật sự biết khóc......
Bồ Đào nhớ rõ lúc ấy ánh mắt Quý Tử Phong nhìn Thiên Hoa Loạn Vũ, tựa hồ thực bi thương.
Đây chính là thời điểm Thượng Quan gia tỏa sáng, Bích Huyết kiếm cũng được xưng là một trong Võ Lâm Tam đại kiếm pháp.
Tứ Đại hộ pháp cao hứng đến nỗi không thể ngậm miệng lại, tụ tập cùng nhau đi uống rượu, sau đó lại uống say túy lúy, quơ tay múa chân giương oai giễu võ.
Thượng Quan Phi ôm chiếc bình thuốc dưỡng nhan đi tìm Môn chủ của Đường môn.
Lưu Thủy quấn quít lấy Liễu Như đi chợ đêm.
Ban đêm Thượng Quan Khâm phải lo liệu thu thập cho chuyến trở về, nên Bồ Đào ngủ một mình.
Tất cả đều thực yên tĩnh, suôn sẻ.
Mãi đến canh ba nửa đêm.
Bồ Đào ngọt ngào chép miệng ngủ.
Sau lại nằm mộng.
Sợ tới mức vài ngày sau nàng cũng không dám ngủ nữa.