Vũ Lôi liếc nhìn qua cánh cửa đóng chặt, sau đó có chút hồi hộp nhìn qua người đang ở trên giường. “Cô… làm sao vậy!!?”
“Cố ca! Cố ca!” Cố Thần còn chưa kịp than vãn một hồi, tiếng thét sợ hãi của Vũ Lôi đã ngăn lại dòng suy nghĩ của hắn.
“Chết tiệt!”
…
“Trời đã trở lạnh rồi.” Cô bé đôi má đỏ bừng, hai chiếc tai thỏ nhỏ xinh khẽ vẫy vẫy. “Chị xinh đẹp vẫn còn chưa tỉnh lại, thật tội nghiệp cho Vũ ca và Cố gia chủ.”
“Vi ca ca, anh không thấy chị xinh đẹp thật tội nghiệp sao?” Cô bé nắm lấy tay thiếu niên, đôi mắt đơn thuần như hai giọt nước trong vắt nhìn thẳng vào hắn. “Dường như anh không thích chị ấy.”
“Không phải.” Cố Vi nhàn nhạt trả lời, ánh mắt có chút phiêu hốt nhìn về phía đường chân trời mờ nhạt. “Nữ nhân đó rất nguy hiểm, tốt nhất đừng lại gần cô ta, hiểu không?”
“Vâng…” Cô bé phụng phịu, ánh mắt lên án Cố Vi.
“Em không hiểu, cô ta giống như một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào thì phát nổ vậy. Cho nên tránh xa cô ta, nhớ không!”
…
Vũ Lôi mờ mịt nhìn cô gái trên giường, từng đường gân xanh nổi cộm dưới làn da.
Nàng lẳng lặng nhắm mắt, làn da trắng nhợt nhạt không có chút sức sống, còn trắng hơn cả ga trải giường bến dưới. Mái tóc, đôi môi, màu sắc móng tay của nàng dần đậm lên theo từng ngày, sau 2 tháng không tỉnh giấc, hôm nay chúng đã từ màu xanh lam chuyển dần sang thâm sắc. Mạch máu màu lam như ẩn như hiện dưới làn da đã thể hiện rõ tình hình sức khỏe của nàng hoàn toàn không hề khả quan.
“Vũ, lại đây.” Cố Thần đẩy cửa tiến vào, sắc mặt tối tăm đưa cho Vũ Lôi một chiếc kính kì lạ, sau đó rút ra một chiếc khác đeo lên.
“Cố ca? Chuyện gì vậy?” Vũ Lôi nhếch mày, sắc mặt không chút kiên nhẫn đeo lên.
“Kính tinh thần, dùng để nhìn năng lượng dị năng tinh thần của dị năng giả tinh thần hệ hoặc ma pháp sư.” Cố Thần thận trọng trả lời.
“Không…” Vũ Lôi không thể tin nhìn màn trước mắt. Tam Tiền Tam giống như một cái lỗ đen, tâm là vùng bụng đã hơi rõ dạng, điên cuồng hút loạn các nguồn năng lượng xanh lam xung quanh, thậm chí một số nguồn năng lượng trong cơ thể nàng nếu không bám trụ vững cũng bị hút vào bên trong bụng – nơi chứa đứa nhỏ.
“Đây là nguyên nhân sức khỏe cô ta không thể tốt lên. Cho dù có chữa trị bao nhiêu lần cũng thể nào theo kịp tốc độ tổn thương này. Bây giờ chúng ta làm phẫu thuật cắt bỏ đứa nhỏ cũng không được rồi, sức khỏe cô ta quá yếu, 90% sẽ chết trên bàn mổ.”
Cố Thần rút ra một lọ thuốc nhỏ, dùng kim tiêm tiêm vào cơ thể Tam Tiền Tam. “Đây là năng lượng tinh thần áp súc ta đi mua về từ Công hội ma pháp sư, có thể giúp cô ta tạm thời chống cự được một lúc, nhân lúc này, chú mày cố gắng thuyết phục cô ta đi.”
“Nhìn giống như đứa trẻ này là một thiên tài từ trong bụng mẹ đấy, thế nhưng thể chất con người có hạn, một đứa bé có thể hấp thu được bao nhiêu năng lượng? Không sớm thì muộn, đứa bé này sẽ tự sinh tự diệt, không chỉ có nó, mà mẹ nó cũng sẽ bồi táng theo nó.”
“Vũ Lôi, khuyên cô ta đi.”
Vũ Lôi vô lực ngồi bệt xuống sàn, hai bàn tay vô lực vò tóc. Cố Thần liếc nhìn Vũ Lôi. Hắn vẫn còn giấu giếm cậu ta một điều. Cô gái này…
“Hả?” Đột ngột Cố Thần cảm thấy cơ thể vô lực, ngã xuống bên cạnh chiếc bàn. “Thứ mùi thuốc mê gì đây…?”
Hắn vội vàng nhìn sang Vũ Lôi đã sớm nằm lăn ra như cá chết, mi mắt cũng không nhịn được đánh vào nhau, ánh sáng dần mờ đi. Cho đến ánh nhìn cuối cùng, Cố Thần chỉ có thể nhớ rõ có một đôi mắt màu xanh lam như biển sâu đã xuất hiện trước hắn.
“Động dục…?”
…
“Tí tách… tí tách…”
Vũ Lôi cả cơ thể đều nóng bức, bị nóng đến tỉnh dậy. Hắn từ trước đến nay đều giải quyết vấn đề cùng năm ngón tay cô nương, bây giờ chỉ một chút kích thích thôi đã suýt làm hắn buông vũ khí đầu hàng.
Nagy khi Vũ Lôi mở mắt, hắn “đầu hàng” ngay lập tức, máu mũi cũng trào ra chảy xuống tận cổ.
“A… a… em đang làm… cái gì đây!?” Vũ Lôi mệnh căn bị Tam Tiền Tam coi như một chiếc kẹo mút hết kéo lại nắm, lại xoa lại vuốt, t*** d*** trắng sữa bị chiếc lưỡi đinh hương ấy gian xảo nuốt hết sạch không còn một chút. Sau 5 giây, tiểu Vũ Lôi đã cường tráng trở lại trước những kích thích này.
“Cố ca!” Vũ Lôi sau khi ngẩn ngơ một lúc thì ngớ người hét ầm lên, bàn tay tụ tập năng lượng dị năng muốn tống “Cố ca kính yêu” của hắn ra đường. Bởi cô gái hắn vô cùng yêu thích đang bị “Cố ca kính yêu” làm a làm a làm cực kì mãnh liệt a!
“Ưm ~~~” Tam Tiền Tam đang vui vẻ “ăn kem que”, bị tiếng thét của Vũ Lôi làm phiền đến lông mày cũng dựng cả lên, bực mình nắm chặt lấy “que kem” trong tay. “Yên lặng nào!”
“Hít…” Vũ Lôi bị đau đến nghẹn, tiểu Vũ Lôi thoáng chốc mềm nhũn như cọng bún thiu.
Năng lượng dị năng cũng giống như ngọn lửa bị tàn nhẫn dội nước, tắt ngóm.
“Trời ạ! Lại mất công!” Tam Tiền Tam bực mình búng búng tiểu Vũ Lôi đã vô lực mềm oặt, tiếp tục xoa xoa nắn nắn an ủi.
“Ah… ah… thích… sảng khoái…” Dường như Cố Thần cảm thấy bản thân bị “bơ”, có chút oán khí dốc cơ thể nàng lên, dồn hết sức lực đi thẳng vào sâu bên trong.
======= H a H =======
Chương kế H tuốt, chắc ko cần xì poi ha :∆
Lâu lắm r mới có H 1 bữa, mn đề cập chút tình thú mn muốn gặm đi, Cá sẽ nhét vào :)
P/s: SM nha, nhân thú nha, Bác sỹ bệnh nhân nha, 3p nha, song long nha, nhiều a nhiều hắc hắc…