“Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại buồn bực như vậy?” Cô bé giật giật áo Cố Thủy, ánh mắt ngây thơ trong sáng.
“Hừ, nói ra em cũng không hiểu!” Cố Thủy ôm lấy cô bé, miệng lại không tự chủ càu nhàu. “Cố gia chủ tu Cổ Võ “Nhất sinh Nhất thế”(*) tăng tiến cực nhanh nhưng lại gây ra một tác dụng phụ, 1 đời người chỉ có thể phát sinh quan hệ với một người duy nhất, nếu tùy tiện phát sinh với kẻ thứ hai, tu vi hóa thành bong bóng, phản phệ tàn phế cả đời, thậm chí xui xẻo hơn thì mạng cũng giữ không được. Tu vi càng cao càng bị phản phệ nặng nề. Đến cấp bậc như lão tổ Cố Thần thì chắc chắn là mạng cũng giữ không được.”
“Tên ngốc kia ăn chị sạch sành sanh, sáng sớm lại bỏ chạy! Hừ hừ! Có dám thi chạy với lão nương nhất sinh nhất thế này!”
Vũ Lôi và Cố Thần quần áo xộc xệch méo mó, sắc mặt có chút khó coi thất thểu đóng cửa phòng bệnh.
“Được rồi Cố ca, có thể nói cho em chuyện lúc nãy được không vậy?” Vũ Lôi không tự nhiên nghiến răng nghiến lợi gọi 1 tiếng “Cố ca”, dường như có chút nghẹn khí.
Cố Thần chỉnh lại áo và cà vạt, mở cửa phòng riêng của bản thân. Căn phòng duy độc màu trắng, ngập tràn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, gây cho người ta cảm giác có chút rợn người không thoải mái.
Kì thực vật gì quá mức hắc ám sẽ khiến người sợ hãi, nhưng đôi lúc, thứ gì hoàn toàn không nhiễm chút hắc ám nào càng khiến cho người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Lấy ra một cuốn sổ dày cộm có chút cổ xưa, Cố Thần lật ra một trang giấy nhỏ, đem đến trước mắt Vũ Lôi, “Đọc đi.”
Ngày thứ 188, càng lúc tình trạng của cô ấy càng trở nên tồi tệ, nguồn năng lượng cần thiết cho đứa trẻ dần trở nên thiếu thốn, đứa trẻ đó càng lúc càng giống như một chiếc máy liên tục yêu cầu năng lượng. Bởi vậy, năng lượng của cô ấy bị rút ra, cung cấp cho đứa nhỏ. Cô gái nhỏ bé càng lúc càng gầy gò, đã có thể nhìn thấy từng đường gân xanh và mạch máu ẩn hiện dưới làn da trắng nhợt kia. Cho dù tôi đã rất cố gắng đem cho cô ấy tất cả, thế nhưng đều chỉ là muối bỏ biển. Lần đầu tiên, tôi muốn bóp chết đứa bé kia - đứa con của tôi và cô ấy.
Ngày thứ 190, cô ấy chống đỡ không được mà ngất đi, cơ thể đã dọa người đến không dám nhìn thẳng. Đứa trẻ đó, tôi đã yêu cầu cô bỏ nó đi. Nhưng dường như cô ấy đã vô cùng quyết tâm, kiên quyết nói “không” với tôi.
Ngày thứ 195, bởi vì cô ấy quá yêu ớt, tôi không thể không thử đem máu của tôi tiêm vào cơ thể cô ấy, thế nhưng nó lại bị đào thải ra ngoài, hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Cô ấy nói với tôi:“Vô ích thôi.”
Ngày thứ 200, hôm nay là sinh nhật cô ấy, tôi ôm cô ấy đến vách “Thiên Nhai”, ngắm nhìn từ lúc bình minh đến tận hoàng hôn. Hơi thở của cô ấy đã yếu ớt như không có, cơ thể đã chỉ có thể nhìn thấy xương và mạch máu, mái tóc xanh lam xác xơ tiêu điều từng sợi bay trong gió. Cô ấy lau đi những giọt nước mắt của tôi, thì thầm vào tai tôi:“Em yêu anh. Cám ơn vì tất cả.”
Ngày thứ 218, cơ thể của cô ấy đột ngột...”
“Tại sao lại hết rồi!?” Vũ Lôi lật ra trang trắng cuối cùng, nó kết thúc với dấu “...”
“Bởi vì ngày đó là ngày nó chết. Tên nhóc kia cũng bồi táng với vợ con hắn.” Cố Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt lấp lóe. “Khi ấy ta không ở tại Cố gia, khi ta trở về, hố đen đã bành trướng khá là lớn, Cố gia thương vong nặng nề.”
Cố Thần uống một cốc nước lọc, trôi đi đắng nghét trong cổ họng. Mẹ hắn, cũng vì ngăn cẳn hố đen bành trướng ảnh hưởng đến tộc nhân mà bị nó cắn nuốt.
“Cạch.” Cửa phòng đột ngột mở ra, Tam Tiền Tam giống như đang chìm trong một ngọn lửa vô danh, ánh mắt khao khát như dã thú nhìn chòng chọc hai nam nhân.
Trong mắt nàng bây giờ, hai người họ đã trở thành hai cái bình sữa cần được vắt ra. Nàng muốn uống sữa nha!
Bé con cũng rất cần sữa nè!
================
*uốn éo*, *uốn éo*, Cá phải đi học vẽ tuần 3 buổi rồi, t gian viết truyện lại bị ảnh hưởng, khổ ghê cơ. Nhưng mà vì tương lai, phải cố gắng - ing (*¯︶¯*) └(^o^)┘ (^▽^) (^ω^) Y(^_^)Y y^o^y (*¯︶¯*)