Ren Hi cũng nhận ra sự kì lạ của nàng. Đôi lúc khi hắn thức giấc giữa đêm khua, trên trán Tam Tiền Tam luôn hiện ra ánh sáng năng lượng nhè nhẹ lưu động. Hắn tìm thấy những sợi tóc với số lượng càng lúc càng nhiều thêm, cơ thể nàng cũng dần có những phản ứng vô cùng khó chịu, ánh sáng năng lượng đôi lúc cũng bộc lộ.
Đây là sức mạnh tự động phản ứng với nguy hiểm.
Nàng sẽ gặp nguy hiểm?
Ren Hi một mặt đem Tam Tiền Tam chăm sóc bù lại dinh dưỡng, một mặt khép kín vòng bảo vệ của Hắc sâm lâm, đem căn phòng nhỏ của nàng bọc kĩ thành từng lớp từng tâng lô cốt vững chắc.
Thế nhưng 1 tuần sau, thể trạng Tam Tiền Tam càng lúc càng chuyển biến tệ hại, năng lượng xanh lam cuồng bạo trong không khí chỉ chờ bùng nổ. Ren Hi nhìn Tam Tiền Tam suy yếu nằm trên giường, chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc nàng.
Cho đến khi...
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Sau ba tiếng nổ liên tiếp, những sinh vật thường ngày sinh sống trong Hắc sâm lâm đều điên cuồng run rẩy. Năng lượng tự nhiên đầy tính thuần khiết này khiến chúng vô cùng sợ hãi.
Ren Hi dịu dàng lau khô mồ hôi cho Tam Tiền Tam, thở dài một tiếng. Thần Phạt, cũng nên kết thúc đi thôi.
...
Elena kết thúc sinh mạng của một tên hắc tinh tinh xấu xí, ánh mắt sùng bái nhìn về phía tấm lưng cao lớn phía trước. Hắn chỉ cần 1 bàn tay đã nghiền nát một bầy dị năng giả hắc tinh linh, đây là sức mạnh, sức mạnh chân chính.
Hắn, là kẻ mà mọi tinh linh đều ngưỡng mộ.
Dị năng giả cấp S!
A cấp đỉnh và S cấp nghe như chỉ cách nhau một sợi chỉ, tuy nhiên khác biệt trong đó lại xa tận 1 vạn 8 ngàn dặm, mà không phải tính bằng 1+1=2.
Nghiệt chủng họ Ren kia, hôm nay hắn đã đến nơi này, ngươi cũng ngoan ngoãn biến mất đi!
Ren Hi đi đến từ xa đã có thể cảm nhận được áp lực tựa như thái sơn từ người đàn ông khoác áo bào trắng kia. Theo bản năng của hắc tinh linh, Ren Hi hơi nheo mắt chán ghét. Tinh linh luôn hoa lệ một cách đáng chán ghét như vậy!
“Nghiệt chủng!” Elena nhìn thấy Ren Hi đã không nhẫn nhịn được vùng lên, một quả cầu xanh lục nhanh chóng tiến đến trước mặt hắn, thế nhưng Ren Hi còn chưa động tay động chân, nó đã bị hủ thực tan biến đi.
“Nghiệt chủng bẩn thỉu! Ta phải đem ngươi tẩy sạch khỏi thế giới này!” Nhìn thấy Ren Hi, Elena giống như bị thứ gì đó ghê tởm, sắc mặt khinh bỉ. Thế nhưng chưa kịp nói thêm, một bên mặt Elena đột ngột bị hủ hóa cháy khét.
“Á á á...” Elena hét lên, run rẩy ôm mặt. Lúc này vị áo bào trắng mới quay lại vẫy vẫy tay, năng lượng tự nhiên xanh lục nhu hòa xua tan vết hủ thối trên mặt Elena. Hắn ta từ tốn mở miệng:“Năng lực không đủ thì hãy rời đi, ngươi có thể sẽ làm ta vướng tay vướng chân.”
Elena đỏ mặt gật đầu rút đi, thế nhưng một khoảnh khắc sau khi quay lưng, ánh mắt cô ta trở nên vặn vẹo khó coi, lén lút nhìn về phía một dãy nhà trung tâm trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ.
Trước mắt cô ta diễn ra từng cảnh tượng ngày hôm đó, từng người bạn của cô ta ngã xuống, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn, rêи ɾỉ trong vũng máu tươi nhầy nhụa.
Tên nghiệt chủng này đã phá hoại cuộc sống của cô!
Vậy thì hôm nay, cô sẽ phá hủy thứ quan trọng nhất của hắn!
Dĩ nhiên, Elena đã quên đi những việc mà bản thân đã làm đối với những người khác. Cô ta cũng là một kẻ chuyên phá hoại cuộc đời kẻ khác, thậm chí trên bàn tay cô ta còn dính không ít máu tươi của những đứa trẻ còn chưa chào đời.
Ai nói tinh linh là loài lương thiện nhất thế giới? Bọn họ sẽ lương thiện nếu bạn không động chạm đến tín ngưỡng, cố chấp của bọn họ. Một khi bạn vi phạm nó, tinh linh sẽ hoàn toàn biến chất, để lộ bộ mặt đầy điên cuồng của bọn họ. Chắc chắn, bạn sẽ chẳng muốn nhìn thấy nó chút nào đâu. Có lẽ thẩm mỹ quan của bạn sẽ vặn vẹo mất.
Sau khi Elena rời đi chỉ một chút, đại chiến nổ ra. Hắc ám hủ thực cùng tự nhiên chi lực điên cuồng oanh tạc.
Elena cười khẩy, nhìn căn phòng đang ngày càng gần hơn. Ánh mắt hằn lên những vằn máu đáng sợ. “Chết tiệt! Canh giữ thứ gì mà cẩn thận quá vậy?”
Gần thêm một chút nữa, Elena giật mình nhìn vầng sáng năng lượng xanh lam cực lớn như một vòng xoáy.
“Nghịch Thiên chi năng hội tụ! Nơi này có Nghịch Thiên Giả?!!” Hận thù trong mắt Elena tán đi, trở thành hoảng sợ. “Không được! Năm đó Lạc nhị ŧıểυ thư Lạc Tâm đã thoát được, hôm nay không thể để Nghịch Thiên Giả này sống sót!”
Cho dù tỉ lệ xuất hiện Nghịch Thiên Giả cực kì thấp, tỉ lệ bọn họ thảnh công nghịch thiên còn chưa bao giờ thành công qua, thế nhưng ai đảm bảo sẽ không có yêu nghiệt thành công nghịch thiên cơ chứ?
Ý chỉ của mọi vị thần, kể cả Tự Nhiên Nữ Thần:“Tiêu diệt tất cả Nghịch Thiên Giả!”
Tại sao chứ? Bởi vì Nghịch Thiên Giả, nếu thành công nghịch thiên sẽ có khả năng “Đồ Thần“.
Elena run rẩy truyền âm cho nam nhân áo bào trắng, mạch chiến đấu đột ngột ngừng bặt. “Khục khục...” Từng tiếng khàn đặc truyền ra từ cổ họng hắn. Sau đó sau lưng hắn hiện ra ánh sáng màu xanh, chói lóa.
Ren Hi cũng vận dụng hủ thực chi lực đầy hắc ám xông lên như vũ bão. Thế nhưng đột ngột áo bào trắng nam nhân biến mất ra phía sau hắn, bàn tay hạ xuống, một thanh kiếm xanh lục từ bàn tay hắn giáng xuống căn phòng trung tâm - nơi TamTiền Tam đang ở.
“Thần Phán - Diệt Nghịch Thiên.”
“Không!!!” Gân xanh trên tay Ren Hi bạo nổi, hắc ám hủ thực tràn ra tạo thành từng tầng tấm chắn thế nhưng năng lực của hắn không phải thuần phòng ngự, liên tục bị phá vỡ.
“Lũ tinh linh chết tiệt! Các ngươi đã hủy hoại gia đình của ta, nay lại muốn làm thứ gì?” Một giọng nữ hét lên. Bà ta toàn thân một bộ áo đen, mái tóc xoăn đen, vẻ mặt dữ tợn - Ren Nhu.
“Lần này! Đừng hòng động vào một sợi tóc của nó!” Năng lượng hủ thực điên cuồng như thủy triều xuất hiện, tạo ra một thanh trường đào màu đen điên cuồng đâm vào chính giữa thanh kiếm lục bích. Thế nhưng cho dù Ren Nhu cũng là một dị năng giả S cấp, cũng chỉ có thể làm chậm lại bước tiến của thanh kiếm này mà thôi.
“Hắc ám chi thần, xin hãy cho tội thần mượn lấy sức mạnh.” Ren Nhu nắm mắt, rút ra một mũi tên xanh lục, đâm thẳng vào khu vực nguy hiểm nhất: “ngụy Thần cách“.
Cơ thể Ren Nhu cũng dần nứt vỡ giống như “ngụy Thần cách”, trên mặt là nụ cười dữ tợn. “Thần Diệt - Hủ Thực Chi Thành!”
Cho đến khi Ren Nhu hóa thành từng mảnh nhỏ, một vết nứt vỡ cực lớn, rạch ngang bầu trời.
Bầu trời nứt vỡ, để lộ một tòa thành bay bao phủ bởi hắc ám hủ thực. Từ phía sau tòa thành, một khuôn mặt dữ tợn mỉm cười.
“Nghịch Thiên Giả sao? Muốn nghịch thiên thì nghịch thiên đi! Nghịch thiên trở thành một Đồ Thần Giả, giết chết tất cả chúng ta, giết chết ta, giết chết luôn cả con đàn bà tự nhận là Tự Nhiên chi Thần kia! Tất cả sẽ cùng chết! Mirane của ta! Mirane của ta!!! Mối thù của ta và em, sẽ sớm thôi...”
“Ha ha ha...”
Hủ Thực Chi Thành đâm thẳng vào Diệt Nghịch Thiên kiếm, cả hai cùng nhau nứt vỡ, hóa thành những mảnh năng lượng khổng lồ, tán đi như sao băng.
Ren Hi trước uy áp Thần cấp thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu, trơ mắt nhìn mẹ của hắn Ren Nhu chết đi, trơ mắt nhìn thấy bản thân hắn bất lực đến mức nào. Cổ họng hắn phun ra một ngụm máu đen, giống như một thứ gì đó nứt vỡ trong lồng ngực hắn, hóa thành một vùng rỗng như một ŧıểυ thế giới. Năng lượng hủ thực điên cuồng phóng vào cơ thể hắn.
S cấp - ngụy thần giả.
“Ha ha ha...” Ngay lúc Ren Hi đang không thể ngừng lại việc thăng cấp, tiếng cười bén nhọn phát ra.
Elene nắm tóc của Tam Tiền Tam kéo xềnh xệch ra trước mắt Ren Hi, phát ra tiếng cười như một bệnh nhân tâm thần. Trận chiến gián tiếp giữa hai vị thần kia đã tạo ra cơ hội cho cô ta đột nhập vào. Cô ta nhìn qua áo bào trắng nam nhân đã đổ máu mà chết, nụ cười càng thêm dại ra.
“A a... tên dị đoan, tên nghiệt chủng! Ngay lúc này đây hãy cảm nhận cảm giác của ta! Nhìn thấy người quan trọng nhất của ngươi bị giết chết ngay trước mắt ngươi! Nhìn thấy cô ta chết ngay trước mắt ngươi một cách bất lực! Ha ha ha!!!!!” Elena cười điên cuồng, nước mắt chảy ra tràn ngập khóe mắt.
Anh ấy chết rồi, ha ha ha...
Trước mắt Elena hiện ra nụ cười của nam nhân, lần đầu tiên thấy hắn cười, cũng là lần cuối cùng đi bên cạnh nhau...
Elena ném Tam Tiền Tam lên trời, rút ra một mũi tên cài lên cung.
“Kính dâng sinh mệnh cho người, thưa thần của tôi. Hãy thực hiện nguyện vọng của tôi. Giết nó!” Anh ấy đã về bên người, vậy thì cô còn ở nơi này làm gì? Đến bên anh ấy, đến bên anh ấy...
Mũi tên tràn ngập năng lượng phát ra, bắn nát cả không gian. Elena bị hút thành một cái xác khô, mãn nguyện chết đi.
Ngay lúc mũi tên sắp ghim vào thân thể của Tam Tiền Tam, Phương Lâm đột ngột ôm lấy thân thể nàng, quay lưng lại hứng trọn lấy mũi tên. “Phụt!” Ông phun ra một búng máu lên mặt nàng, hốt hoảng lau đi. Thế nhưng không kịp, Tam Tiền Tam đã tỉnh lại.
“Ba...” Nhìn thấy Phương Lâm, Tam Tiền Tam mỉm cười. Thế nhưng tầm mắt mờ máu đỏ khiến nàng cứng đờ, sờ lên lưng Phương Lâm, máu tươi ấm nóng.
“Ba...” Phương Lâm ngã xuống đất, thế nhưng ông vẫn ôm chặt Tam Tiền Tam vào lòng.
“Không sao rồi. Lũ tinh linh đó chết cả rồi.” Phương Lâm vuốt ve Tam Tiền Tam, sau đó không kìm được phun ra một ngụm máu tươi. “Khục... xin lỗi, khiến con hoảng sợ rồi.
“Ba à...” Tam Tiền Tam níu chặt lấy vai áo của Phương Lâm. Mấy ngày nay nàng liên tục mơ thấy ác mộng, bóng tối, ánh sáng và máu tanh. Khung cảnh giống hệt như hôm nay đây.
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là... có chút buồn ngủ mà thôi.” Hơi thở Phương Lâm dần trở nên yếu ớt, từ phần vết thương lan rộng ra ánh sáng màu xanh lục, cướp đi sinh mệnh của ông.
Nữ Thần Sinh Mệnh và Tự Nhiên, cho đi sinh mệnh, cũng cướp đoạt sinh mệnh.
Bà ta nhân từ, nhưng cũng tàn nhẫn.
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là... có chút buồn ngủ mà thôi.” Phương Lâm yếu ớt thở dài, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, tầm mắt cũng có chút trở nên mơ hồ. Ông ôm lấy Tam Tiền Tam, dúi nàng áp vào ngực mình.
“Con gái của ba, về Lạc Tâm, ba biết con muốn làm gì.... Hộc... chỉ cần có ba ở đây... chắc chắn sẽ cứu được con gái của ba... Nhưng mà... hah... lần này chỉ có thể để con tự lực cánh sinh rồi...” Đối với Phương Lâm, ông nuối tiếc nhất là việc không thể tìm ra cách cải thiện tình hình của con gái mình.
Ren Hi sau khi đột phá thì ngã xuống mặt đất, yếu ớt ngất đi. “Tam...”
Phương Lâm cảm nhận được nhịp tim đang chậm dần, vội vàng ôm lấy gò má Tam Tiền Tam, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào trán nàng. Từ ngón tay ông, một nguồn sáng tiến vào đầu nàng, mọi thông tin cuồn cuộn đổ vào, Nghịch Thiên Giả, Đồ Thần Giả...
“Cố gắng lên... nghịch thiên... con gái của ta... chắc chắn sẽ... nghịch thiên...” Phương Lâm hôn lên trán Tam Tiền Tam, khô khốc cười một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, đồng tử hoàn toàn tan rã.
“Ba...” Tam Tiền Tam gục đầu xuống ngực Phương Lâm. “... tinh linh... tinh linh... tinh linh!!!”
“A!!!!!!!!” Nàng ôm chặt lấy thân xác lạnh ngắt của Phương Lâm, từng hạt nước mắt màu xanh lam chảy xuống. Lần đầu tiên, từ khi Tam Tiền Tam được sinh ra, nàng khóc.
“Nữ Thần Tự Nhiên! Nữ Thần Tự Nhiên! Ta sẽ nghịch thiên! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi ngã xuống dưới lòng bàn chân ta, tế sống cho ba ba của ta!!!”
Ren Hi cố gắng mở ra mí mắt, thế nhưng hắn mệt mỏi đến bất lực, chỉ có thể vô vọng nhìn theo bóng lưng cứng rắn rời đi kia.
“Đừng... đừng... rời đi tôi...”
============
Đọc rời hai chương thì mất cảm xúc, cho nên cá viết luôn hai chương liền cho máu.