Phương Lâm tiến vào tầng hầm, nhìn người phụ nữ bị gắt gao xích trên tường. Cô ta có mái tóc đen tuyền như dòng thác, thân hình mị hoặc khiêu gợi, thế nhưng sắc mặt lại tái nhợt không có chút máu.
“Ren Nhu, tôi biết cô không phải đang ngủ, mở mắt ra đi.” Phương Lâm thở dài nói. Cũng đã khá lâu rồi ông chưa đến thăm cô.
Ren Nhu lông mi run run, để lộ đôi mắt phượng câu nhân đen thăm thẳm như bảo thạch. “Phương ca.”
“Hừ, cô còn nhớ rõ tôi là Phương ca của cô sao? Đến 1 kẻ xa lạ như tôi cô còn nhớ rõ, vậy tại sao đến con trai của chính mình cô cũng có thể hạ thủ được?” Nói đến đây gân xanh trên trán Phương Lâm lại bạo khởi.
Nếu ngày hôm đó không phải ông đi ngang qua, có phải đứa em gái kết nghĩa này sẽ giết chết chính con trai mình hay không?
“Nó đáng chết.” Ren Nhu hờ hững nói. “Nó được sinh ra trên đời này là 1 sai lầm.”
Ánh mắt Ren Nhu dần đỏ lên, tràn ngập một sắc thái cuồng bạo. “Nếu nó không tồn tại, em và anh ấy sẽ vẫn ở bên nhau, chúng em sẽ du sơn ngoạn thủy, có một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi, ha ha ha........”
Một luồng uy áp kinh khủng xuất hiện xung quanh Ren Nhu, thế nhưng nó lại bị những sợi xích chặn lại, không cho phát tán ra ngoài.
“Nếu em giết chết nó, có lẽ mọi chuyện sẽ có thể vãn hồi. Em sẽ lại được anh ấy chấp nhận, ở bên cạnh anh ấy...” Ren Nhu điên cuồng cười, cười ra máu ở khóe mắt.
“Đừng tự lừa mình dối người, Ren Nhu!” Phương Lâm xông đến tát lên má Ren Nhu. “Tôi nói lại một lần cuối cùng, hắn chết rồi! Ran Phụng chết rồi! Ngày hôm đó chính bọn họ đã một kiếm đâm chết hắn ngay trước mắt em kia mà!”
Phương Lâm mặc kệ Ren Nhu ngẩn người, phẩy tay áo bỏ đi. “Đã điên cuồng suốt 500 năm, lúc này em nên tỉnh ngộ đi!”
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!!!!!”
...
Phương Lâm vỗ vỗ vai Ren Hi, lắc lắc đầu. 500 năm rồi mà bệnh của mẹ nó vẫn chưa có tiến triển gì, thật khổ cho đứa nhỏ này.
“Ran Phụng... vì sao mà chết?” Ren Hi ngước nhìn Phương Lâm.
“Chuyện này... haizzz.” Phương Lâm vò vò đầu, trong mắt hiện ra cừu hận.
“Tình yêu giữa Hắc Tinh Linh và Tinh Linh bị cấm đoán, thế nhưng vẫn có rất nhiều kẻ rơi vào lưới tình giống như mẹ của con đấy. Bởi vậy Tinh Linh đã lập nên một tổ chức trừng phạt cực đoan có tên “Thần Phạt”, đại diện cho Nữ Thần Tự Nhiên và Sinh Mệnh trừng phạt những Tinh Linh và Hắc Tinh Linh vi phạm.”
“Ran Phụng vội vã rời đi sau khi biết Ren Nhu là Hắc Tinh Linh cũng bởi vì hắn nhận ra được Thần Phạt đang uy hiếp đến mẹ con và con, đồng thời cũng cố gắng khiến mẹ con hận hắn, trở về Hắc sâm lâm, an toàn sinh con ra.”
“Ran Phụng bị truy sát rất lâu, cũng nhiều lần ta phải lén trợ giúp hắn, hắn mới thoát ra được. Cho đến một ngày hắn bị dồn đến đường cùng ở hắc ám vực sâu, Ren Nhu mẹ con lại nghe được tiếng gió từ bọn Thần Phạt, chạy đến hắc ám vực sâu tìm hắn, rơi vào bẫy của chúng.”
“Cả hai cố gắng thoát ra, đến cuối cùng, Ran Phụng lại không qua được, chết ở đó.” Phương Lâm ngậm ngùi. Khi ông chạy đến, mọi chuyện đã sớm kết thúc, chỉ còn lại Ren Nhu ôm chặt lấy một phiến lá xanh mơn mởn, phát điên cuồng loạn xé xác những kẻ Thần Phạt.
Tinh Linh khi chết sẽ hóa thành phiến lá xanh, còn Hắc Tinh Linh chết đi thì một mẩu vụn cũng không có, tan biến hoàn toàn - lời nguyền rủa của Nữ Thần Tự Nhiên và Sinh Mệnh.
Phương Lâm đánh ngất Ren Nhu mang về Hắc sâm lâm, lại không ngờ Ren Nhu lại phát điên, quên đi cái chết của Ran Phụng, muốn giết chết Ren Hi rồi tự sát.
Ren Hi cúi đầu nhìn chằm chằm phiến đất đen, hắc ám khia tức tản mạn ra từ cơ thể hắn.”Thật ngu ngốc.” Cả 2 người này đều thật ngu ngốc.
Thần Phạt... ha ha...
“Muốn làm gì thì cũng phải cân nhắc thật kĩ, Ren Hi. Nghe nói Thần Phạt ẩn chứa 1 cái dị năng giả S cấp.” Phương Lâm nắm rõ suy nghĩ của Ren Hi, vội vàng cười trừ. Tính tình của Hắc Tinh Linh là như vậy, có thù tất báo!
“Dị năng giả S cấp...” Hai mắt Ren Hi khẽ nheo lại. “Nếu hắn đã từng bẫy rập bọn họ, vậy lần này tôi sẽ khiến bọn họ rơi vào một cái bẫy rập kinh khủng nhất, không có đường xoay người!”
Phương Lâm đứng đằng sau Ren Hi, thở dài một tiếng trong lòng. Thôi thì thuận theo tự nhiên đi!
“Ba...” Một tiếng nói nghẹn ngào vang lên. Cả Phương Lâm lẫn Ren Hi đều giật mình quay người lại.
“Bịch!” Tam Tiền Tam hung hăng ôm chặt lấy Phương Lâm, dúi mặt vào lồng ngực ấm áp. “Ba...”
Một tiếng gọi này khiến lòng Phương Lâm hung hăng co rút, ông ôm chặt lấy Tam Tiền Tam. “Con gái, vất vả cho con rồi...”
“Hì...” Nàng gãi gãi mũi, nhắm mắt cảm nhận tiếng tim đập hữu lực của ông. Cảm giác có người thân quan tâm tới mình, thật ấm áp.
Nàng thật sự rất muốn cảm ơn cô ấy, Tiền ŧıểυ Tam chấp nhận tan biến, để cho nàng lại một lần nữa được làm “người”, được cảm nhận được yêu, ghét, tình, thù. Cho dù Tiền ŧıểυ Tam cũng có thể tranh đoạt cơ thể này, hoàn toàn thay thế nàng.
“Hi vọng, cô ấy tìm được nơi mà cô ấy thuộc về.” Môi của nàng khẽ nhếch, không để Ren Hi và Phương Lâm nghe thấy.
“Bác Phương, ŧıểυ Tam, vào nhà nghỉ ngơi một lát đi.” Ren Hi kiềm chế bình dấm chua trong lòng, liên tục thôi miên bản thân “con gái và ba ba chính là phải thân thiết như vậy“.
Thật muốn đè cô ấy ra ngay tại nơi này, lột sạch quần áo cô ấy ra, hung hăng làm a làm, khiến cô ấy rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ ngay trước mắt ba ba cô ấy. Tất nhiên, có ngu mới làm vậy. Ren Hi tự kiểm điểm trong lòng, trưng ra một bộ mặt cứng ngắc dẫn cả 2 ba con đang thân thiết vào phòng khách.
Trước hắn sẽ nhịn một hồi, đêm đến sẽ tính sổ với nàng! Hừ! Còn rất nhiều món đồ hắn còn chưa mang ra áp dụng thử với nàng đấy!
Tam Tiền Tam đang vui vẻ chà chà hảo cảm với Phương Lâm, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh toát thổi qua cổ.
=============
Haizzz, may thay vẫn viết xong. Chủ nhật hôm nay bận bịu nhiều việc, hứa sẽ ra chương mới của Nữ Phụ và Pháo hôi mà mới chỉ làm đc 1 nửa, mai sẽ đền bù cho các chế vậy π^π
Tiền ŧıểυ Tam sẽ có hệ liệt riêng, các chế yên tâm ^^.