Nhan Tê Trì đứng ở phía sau lưng của cô, vẫn là bộ dạng cao lãnh như cũ, một đôi mắt thâm thúy lại chứa đựng ánh sáng, ông nhíu mày lại, duỗi tay cầm lấy cái cổ của áo tắm trên người cô, chậm rãi kéo xuống .
Tấm lưng tinh tế trơn bóng mềm mại của người con gái, lúc này lại bị hiện lên một đống mẩn đỏ, từng đốm từng đốm, giống như nét vẽ xấu làm cho bức tranh có sắc thái không đồng đều, bên trên thì từng chỗ nổi lên lớn lớn bé bé khác nhau, cứ thế lan rộng xuống bên dưới.
"Nghiêm trọng như vậy sao." Nhan Tê Trì cau mày, nói:
"Tại sao bác sĩ lại không kiến nghị con nên chích thuốc vậy?"
Nhan Thiến nói:
"Là do nó không phải bị ngứa quá mức nghiêm trọng, bác sĩ bảo con có sức chịu đựng rất tốt, nên chỉ kê đơn thuốc uống và dùng thêm thuốc bôi ngoài da là được rồi."
Nhan Tê Trì lại kéo cái áo tắm dài trên người cô xuống, phát hiện phía dưới vẫn còn nổi những đốm đỏ, vì thế liền mở miệng nói:
"Cởi hết quần áo ra đi, lên giường nằm sấp xuống."
"Cởi … Hết sao?" Nhan Thiến cảm thấy kinh ngạc.
"Nếu không sẽ không dễ xức." Nghĩ đến việc con gái của ông đã là một cô gái lớn rồi khả năng chắc là sẽ cảm thấy ngại ngùng, Nhan Tê Trì lại nói:
"Để ba đi tìm người phục vụ nữ đến đây xức giúp con."
Nhan Thiến cũng không biết bản thân cô bị làm sao, vừa nghe thấy ba ba nói muốn đi tìm người khác, trong lòng của cô lại cảm thấy luống cuống, đầu óc cũng nóng lên, động tác trên tay vội vội vàng vàng mà cởi cái áo tắm dài trên người mình xuống, sau đó nằm sấp ở trên giường.
"Xong … Xong rồi."
Trong nháy mắt dường như Nhan Tê Trì đã quên mất việc bản thân phải hô hấp như thế nào.
Cơ thể ngang dọc ngay trước mặt của ông, là cơ thể của một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp ngây thơ, gần như là lộ ra hết bên ngoài, chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ nhỏ che lại cái mông của cô, nhưng mà dáng vẻ và độ cong hoàn mỹ cùng với khe hở giữa mông, lại dường chẳng thể nào có thể che đậy lại được.
Nhan Tê Trì chợt cảm thấy yết hầu của chính mình có hơi ngứa, hầu kết không một tiếng động mà trượt lên xuống một cái.
Ông rũ tầm mắt của mình xuống, mở cái chai thuốc cầm ở trong tay, tập trung hết mọi lực chú ý của bản thân vào tấm lưng của con gái, sau đó lấy ra một cây tăm bông, chấm một ít thuốc mỡ ở trong chai cẩn thận thoa lên giúp cô, từ bả vai, cho đến cái lưng ở phía sau, sau đó là đến eo, đều làm một cách vô cùng cẩn thận.
Sau khi bôi thuốc đến ngay eo của cô, động tác trên tay của Nhan Tê Trì hơi dừng lại một chút, trên trán cũng đã thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng, ông lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, giọng nói cũng hơi trầm xuống:
"qυầи ɭóŧ, kéo xuống thấp hơn một chút."