Ám Hinh

Chương 5 – Trải nghiệm đầu tiên

Trước Sau

break

“Thì... Đi vài vòng... đánh một trận... rồi... lên giường...” – Kiều Tử Hinh lẩm bẩm, bỗng nhiên thấy khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Cô lập tức nhận ra, cái gọi là “bài kiểm tra đánh giá kết quả học tập” của mình có lẽ đã trượt rồi.

Tiêu Ám ung dung nhấp thêm một ngụm cà phê rồi mới lên tiếng:

“Vậy thì tôi chúc mấy người tự xưng là đại S kia may mắn, sớm thoát khỏi tình cảnh chỉ biết nói miệng.”

Lần này, Kiều Tử Hinh nghe rất rõ ràng sự khinh thường và châm biếm trong giọng nói của anh.

“Vậy ý anh là, tôi giống như bọn họ sao?”

Tiêu Ám tiếp tục:

“Tôi đã từng bảo em không được mặc nội y đến gặp tôi chưa?”

Câu hỏi của anh như từng bước ép sát.

“Tại sao lại tự ý quyết định?”

Người đàn ông đặt ly cà phê xuống, ánh mắt không rời khỏi Kiều Tử Hinh.

Cô nghẹn giọng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Đang định nghĩ cách biện minh cho mình thì đã bị Tiêu Ám nhìn thấu, khoát tay ngắt lời:

“Không cần giải thích.”

Anh dịch vào phía trong ghế sofa, sau đó mới ra lệnh tiếp:

“Bây giờ, lại đây.”

Tuy vẫn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng theo bản năng, Kiều Tử Hinh lập tức làm theo mệnh lệnh của anh.

Cô vừa đứng dậy, còn chưa kịp bước đi thì đã bị Tiêu Ám kéo lấy cánh tay, giật mạnh về phía anh, đè úp người cô nằm ngang trên đùi.

Động tác của anh rất nhanh và dứt khoát, hoàn toàn không cho cô cơ hội đổi ý.

Kiều Tử Hinh theo phản xạ vùng vẫy, nhưng nhanh chóng nhận ra điều đó là vô ích:

Cổ cô bị bàn tay của Tiêu Ám giữ chặt từ phía sau, hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên. Phần khoeo chân cũng bị khuỷu tay anh ghì mạnh, hoàn toàn không thể cử động.

Dường như phản ứng theo bản năng của cô khiến anh thấy buồn cười, khẽ bật ra một tiếng cười nhẹ.

Ngay sau đó, không để cô có thêm hành động nào, váy phía sau đã bị anh lật mạnh lên.

“Chát—”

Một cái tát vang dội giáng xuống mông.

Kiều Tử Hinh hoàn toàn không kịp đề phòng, hét lên một tiếng đầy kinh ngạc: “A!”

Ngay giây tiếp theo, Tiêu Ám liền rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay, vo tròn lại rồi nhét vào miệng cô.

“Chỗ này cách âm không tốt.” Giọng anh vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với hành động cơ thể. “Tôi làm vậy là vì tốt cho em.”

Vừa nói, anh vừa dùng tay vuốt nhẹ lên chỗ vừa tát ban nãy.

Chiếc qυầи ɭóŧ bó sát tôn lên những đường cong hoàn hảo đầy mê hoặc, phần da thịt lộ ra nơi viền quần mềm mại và mịn màng như lụa cao cấp.

Kiều Tử Hinh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, máu như dồn hết lên mặt, đến cả vành tai cũng nóng ran.

Làn da bị đầu ngón tay của Tiêu Ám lướt qua như có như không, tê dại nhột nhạt.

Giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên:

“Đây là hình phạt cho việc em tự ý quyết định. Còn tự ý chuyện gì, tự mình tưởng tượng cho rõ.”

Lý trí của Kiều Tử Hinh thoáng chốc trống rỗng, đầu óc vẫn đang cố gắng xử lý và tiêu hóa ý nghĩa câu nói của Tiêu Ám thì bên mông trái liền liên tiếp hứng trọn mấy cú đánh mạnh “bốp bốp bốp”.

Cặp mông tròn trịa lập tức giật lên liên hồi như một con thú nhỏ bị kinh hãi, phần da không được che bởi lớp vải qυầи ɭóŧ nhanh chóng chuyển từ trắng hồng sang đỏ ửng.

Vị trí bị đánh tập trung vào một chỗ, khiến vùng da ấy nóng rát bừng bừng.

Kiều Tử Hinh bị đánh đến rơi nước mắt, nhưng chỉ ú ớ trong cổ họng, không thể phát ra tiếng.

Miệng cô vẫn bị nhét đầy bởi chiếc khăn tay của Tiêu Ám, mang theo mùi hương giống trên người anh, mơ hồ khiến cô có cảm giác như đang ngậm một phần cơ thể của anh trong miệng.

“Tiếp theo, là hình phạt cho việc em khoe khoang mưu mẹo. Em nghĩ mình đã làm bài rất tốt đúng không?” – Giọng của Tiêu Ám lại vang lên, vẫn không mang theo chút cảm xúc nào.

Chát — chát — chát — chát —

Lần này, những cái tát vang dội giáng thẳng xuống bên mông phải.

“Đã lớn thế này rồi,

Sao còn có thể như trẻ con,

Dễ dàng tin lời người lạ trên mạng?

Không có chính kiến của mình à?!”

Mỗi dấu câu, mỗi lần ngắt nhịp đều đi kèm với những cú đánh mạnh hơn.

“Ư... ư ư ư...” – Cơn đau rát nơi mông, cùng sự tủi nhục trong lòng khiến Kiều Tử Hinh bật khóc thành tiếng.

Dù miệng bị nhét chặt, tiếng nức nở vẫn không kiềm được mà trào ra từ cổ họng.

Vậy là, buổi gặp hôm đó kết thúc trong ánh mắt nghi ngờ của nhân viên quán cà phê và đôi mắt sưng đỏ của Kiều Tử Hinh.

Tất nhiên, còn có cả thứ mà người ngoài không nhìn thấy – làn da đỏ bừng bên dưới chiếc váy dạ mỏng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc