Ám Hinh

Chương 24: Là của ai

Trước Sau

break

Tiêu Ám bóp vài giọt dung dịch sát khuẩn lên tay, xoa đều lòng bàn tay và mu bàn tay, khử trùng kỹ cả hai mặt rồi mới tiến lại gần.

Mái tóc dài của Kiều Tử Hinh buông xõa, lòa xòa che nửa bầu ngực trắng ngần mịn màng. Đôi mắt đen ánh lên hơi sương, như rượu ngon, chỉ cần chớp mắt một cái cũng đủ khiến người ta chếnh choáng.

Tiêu Ám đưa tay lên, đầu tiên là chạm vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần như nâng niu, sau đó trượt tay xuống theo chiếc cổ trắng ngần như ngọc, cuối cùng dừng lại ở đỉnh ngực mềm mại như tuyết tụ.

Đầu nhũ hồng phớt như nụ hoa e ấp, bị đầu ngón tay anh mơn trớn khẽ khàng, lập tức run rẩy hé nở.

“Chỗ này là của ai?” – anh hỏi, giọng nói mê hoặc.

“Của… chủ nhân.” – cô đáp, giọng ngọt ngào quyến luyến.

Bàn tay người đàn ông không dừng lại quá lâu trước ngực cô mà men theo khe ngực trượt dần xuống bụng dưới, rồi vòng ra sau lưng — sống lưng, eo — cuối cùng nắm lấy một bên mông mềm mại.

“Chỗ này thì sao? Là của ai?”

“Cũng… cũng là của chủ nhân.” – Kiều Tử Hinh đỏ mặt đến mức tưởng chừng có thể nhỏ máu.

Những câu hỏi như thế này là để buộc cô tự nguyện từ bỏ quyền sở hữu thân thể mình, tự miệng thừa nhận Tiêu Ám hoàn toàn làm chủ cô. Về mặt tâm lý, điều đó còn khiến cô cảm thấy nhục nhã hơn cả việc bị trói lại đánh đập.

“Vậy chủ nhân có thể làm gì với nó?” – Bàn tay Tiêu Ám vuốt ve trên bờ mông cô, từng chút từng chút một mơn trớn, cảm nhận từng đường nét, từng đường cong.

“Chủ nhân… có thể… có thể đánh…”

Bốp —

Một cái tát mạnh dứt khoát, vang lên đầy áp lực. “Sai rồi, trả lời lại.”

Cơn đau rát nơi mông nhanh chóng lan sang các phần khác của cơ thể, biến thành một loại cảm giác khác. Một luồng khí nóng như thiêu đốt bắt đầu hỗn loạn trong lồng ngực và bụng dưới.

Kiều Tử Hinh mếu máo: “Hả? Em trả lời sai à?”

Còn có thể có đáp án nào khác sao? Đầu óc cô giờ hoàn toàn trống rỗng.

“Không phải em rất thông minh sao? Nghĩ kỹ vào—” Giọng Tiêu Ám trầm thấp, lười biếng, khoảng cách cực gần, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai Kiều Tử Hinh.

Bốp—

Lại một cú vỗ nữa, lần này rơi xuống bên mông còn lại.

Nhưng không chỉ đơn giản là vỗ. Ngón tay anh bắt đầu không chịu yên phận, len lỏi vào giữa khe giữa hai cặp mông tròn trịa—

Đầu óc Kiều Tử Hinh như “ong” lên một tiếng: cô đoán được hướng đi của ngón tay anh — nơi đó là chỗ kín đáo và riêng tư nhất, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng chưa từng chạm đến. Đó cũng là con đường nhạy cảm nhất, là lối chưa từng khai phá dẫn vào phần sâu thẳm khác bên trong cơ thể cô.

Theo bản năng, cô giật người né về phía trước, “Chu… chủ nhân~”

Tiêu Ám lập tức dùng tay kia bóp chặt lấy vai cô, ép cô quay lại, vung tay tát thêm hai cái đau điếng, bốp bốp, “Em thử né thêm lần nữa xem?”

Kiều Tử Hinh không dám nhúc nhích nữa.

May mà Tiêu Ám không tiếp tục xâm phạm vào khe mông của cô, mà chuyển sang véo mạnh một chỗ da mềm ở đầu mông, vặn một vòng thật đau.

“Aa aaaa—” Kiều Tử Hinh đau đến bật tiếng kêu.

Quả nhiên người đàn ông này có rất nhiều chiêu khiến cô chịu khổ, không chỉ đơn giản là vỗ đánh.

“Nói đi, tôi có thể làm gì với chỗ này?” – Tiêu Ám tiếp tục hỏi lại câu ban nãy.

Anh đoán không sai, Kiều Tử Hinh vốn thông minh, chỉ cần gợi ý một chút là lập tức hiểu ra.

Cô lập tức hiểu rõ dụng ý của Tiêu Ám, ngoan ngoãn trả lời: “Chủ nhân muốn làm gì… thì làm.”

“Ngoan.” – Giọng anh đầy hài lòng.

Cằm Kiều Tử Hinh bị nâng lên, chạm vào ánh mắt chiêm ngưỡng của người đàn ông.

Anh đang dùng ánh mắt vuốt ve cô, từ trên xuống dưới; cũng đang dùng ánh mắt để chiếm hữu cô, từng tấc da tấc thịt.

Ánh mắt ấy, trong sự điềm tĩnh giấu lửa nóng, trong vẻ bình thản chứa cơn điên cuồng, còn có sức khống chế mãnh liệt hơn cả đôi tay – từng chút một thấm vào cô, thưởng thức cô, trân trọng cô.

Kiều Tử Hinh như mất hết quyền làm chủ cảm giác trên cơ thể, chỉ biết run rẩy theo ánh mắt của Tiêu Ám.

Sau đó, tay anh lại trượt xuống vùng gốc đùi cô, chậm rãi vuốt ve mặt trong bắp đùi.

Hai ngón tay lượn lờ tới khu vườn phía trước, kẹp lấy một bên cánh hoa, xoa bóp, mơn trớn, vẽ vòng tròn, rồi bất chợt trượt lên trên, chạm vào nụ hoa vừa hé, dùng rãnh móng tay khẽ cào nhẹ một cái.

Lực chẳng hề mạnh, nhưng lại khiến Kiều Tử Hinh đột ngột gập người xuống.

du͙© vọиɠ bị dồn nén bấy lâu lập tức bùng cháy: dòng nóng cuộn lên cổ họng, trào thành từng tiếng rêи ɾỉ; lại tràn xuống giữa hai chân, hóa thành một dòng suối ấm áp.

Toàn thân cô đỏ bừng như bị lửa đốt, chân tay mềm nhũn không đứng vững, đành nằm úp nửa người vào cánh tay anh, thở dốc từng cơn.

Người đàn ông trước mắt thật quá đáng sợ — quần áo chỉnh tề, nét mặt bình thản, ngay cả động tác vuốt ve cũng mang vẻ lịch sự — nhưng lại khiến cô dễ dàng đạt đến cao trào như thế.

“Chủ nhân.” – Kiều Tử Hinh khẽ sụt sịt, ngẩng đầu nhìn anh.

Tiêu Ám bế cô lên, đặt vào chiếc ghế mây, để cô ngồi đối diện anh.

Anh tách hai chân cô ra, gác lên tay vịn hai bên ghế, nơi vừa đạt cao trào vẫn còn ướt át, lộ rõ ra trước mặt.

“Bốp” — một cái tát vang lên rõ ràng. “Ai cho em lên đỉnh hả?!”

Kiều Tử Hinh bị đánh đến muốn bật khóc, vừa đau vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, “Chủ nhân, em sai rồi…”

“Lần đầu tiên tha cho em. Lần sau phải nhịn cho tôi. Nếu còn làm chậm tiến độ kiểm tra hàng—” anh dùng tay vỗ nhẹ đầy cảnh cáo vào cửa vào phía trước, “sẽ bị đánh bằng roi ngựa."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc