Nhà của Tiêu Ám nằm ở trung tâm thành phố, ăn uống đi lại đều rất thuận tiện, nhưng công trình bên cạnh lại không phải là cửa hàng buôn bán, mà là một công viên có mảng xanh được quy hoạch rất tốt.
Đúng nghĩa “tìm sự yên tĩnh giữa chốn ồn ào”.
Căn “phòng dụng cụ” được lắp thêm lớp cách âm đặc biệt giờ đây yên tĩnh đến đáng sợ, đến mức mỗi tiếng động nhỏ khi Tiêu Ám chạm vào dụng cụ hay cơ quan đều như bị khuếch đại qua loa phóng thanh, vang dội từng tiếng đập vào màng tai Kiều Tử Hinh.
Kiều Tử Hinh thậm chí không nhớ rõ mình đã rơi vào tình cảnh này như thế nào: toàn thân trần trụi không còn mảnh vải, hai tay bị còng ra sau, bị khóa chặt vào một cột trụ hình tròn cao chạm trần ngay cạnh cửa sổ — trông chẳng khác nào nữ tù nhân đang chờ thẩm vấn trong phòng giam.
Còn “cảnh sát” nắm quyền định đoạt số phận cô sắp tới, lúc này lại đang ở không xa, chậm rãi xử lý công việc trong tay.
Bị bóng dáng của “cảnh sát” che khuất, Kiều Tử Hinh chỉ có thể nhìn lén được nửa góc độ:
Bên kia là một chiếc ghế da hình chữ “nhân” (人), Tiêu Ám đang cầm một sợi dây thừng đan nhiều sợi to cỡ ngón tay trỏ, buộc vào khóa tròn bên dưới chiếc ghế da. Vừa buộc, anh vừa dùng tay đo đạc, cách một đoạn lại lỏng lẻo thắt một nút.
Kiều Tử Hinh không biết anh đang định diễn trò gì, nhưng chỉ cần nhìn vị trí các nút thắt đó thôi cũng khiến cô vô thức khép chặt hai chân, cảm giác khó chịu xen lẫn chút hưng phấn âm thầm len lỏi.
Tiêu Ám hơi nheo mắt, ánh mắt như đang xem trò hay nhìn cô:
“Bây giờ mới nhớ ra phải trốn à?”
Anh bước tới, mạnh tay bóp cằm Kiều Tử Hinh, nâng lên:
“Em nghĩ mình có thể trốn thoát sao?”
Cơ thể Kiều Tử Hinh run rẩy, rất kỳ lạ, không chỉ vì sợ hãi, mà còn có một phần là do kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hưng phấn.
Đầu ngón tay Tiêu Ám rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của cô.
Anh hơi nhếch môi, đưa tay lên cao hơn, vuốt ve một bên má của Kiều Tử Hinh, sau đó dừng lại nơi khóe mắt cô, dùng chút lực, xoa bóp một mảng da nhỏ.
“Ừ, tôi thích nốt ruồi lệ này, lúc khóc trông rất đẹp.”
Anh nói, giọng mang theo vẻ thưởng thức.
Ngay sau đó, Tiêu Ám tháo còng tay của Kiều Tử Hinh, nửa kéo nửa bế cô áp vào trước chiếc ghế da.
Dây trói nhanh chóng trườn lên người Kiều Tử Hinh.
Hai chân cô quỳ tách trên hai giá đỡ và bị buộc chặt, phần thân trên bị cố định trên mặt ghế chính, tay chân đều bị trói vào hai bên chân ghế, chỉ riêng phần dưới mông là lơ lửng.
Tiêu Ám kéo sợi dây thừng vừa buộc khi nãy lên, men theo đường cong giữa hai bên hông và phần mông của Kiều Tử Hinh mà trườn dọc lên trên.
Sợi dây thô ráp cọ xát vào làn da mịn màng của cô, còn có hai thứ “vừa khéo” chen vào nơi bí mật đang ẩm ướt của cô.
Người đàn ông cố ý kéo qua kéo lại một cách xấu xa, lắng nghe âm thanh “bóp bóp chíp chíp” ướt át vang lên khi nút dây bị kéo ra rồi lại siết vào.
“Á á~ tiên sinh~” Kiều Tử Hinh không nhịn được lên tiếng, vừa cất lời đã tự mình giật mình.
Giọng nói yêu kiều và nịnh nọt như thế, cô chưa từng nghe qua, cũng chưa từng tưởng tượng nổi.
Rõ ràng biết rằng, điều đang chờ mình phía dưới, rất có thể là dãy dụng cụ tra tấn vừa nãy bị Tiêu Ám chạm qua. Ký ức đau đớn lần trước bị đánh dường như cũng bị đánh thức, khiến phần mông bị nâng lên giữa không trung bất giác căng chặt lại từng cơn.
Nhưng cô lại không thể kiểm soát được khao khát của bản thân, khao khát đến mức tiếng rên trong cổ họng không cách nào đè nén, tràn ra ngoài.
Tiêu Ám lấy từ trên bàn làm việc một chiếc thước gỗ tử đàn màu sẫm, dài một thước, rộng hai tấc, chất liệu dày nặng.
Anh ấn eo Kiều Tử Hinh xuống, đặt thước lên đó, nhưng không vội ra tay, “Không được rơi xuống, nếu không sẽ phạt thêm.”