Tiêu Ám đưa Kiều Tử Hinh về nhà, nhưng từ chối lời mời “lên ngồi chơi một lát” của cô.
“Giờ cũng muộn rồi, để lần sau nhé.” Anh lịch sự chào tạm biệt cô.
Kiều Tử Hinh lại một lần nữa chủ động mà không được đáp lại, trong lòng hơi nghẹn, lại có phần không cam lòng, chỉ hờ hững đáp: “Ừ.”
“Chúc ngủ ngon, ŧıểυ Kiều.” Tiêu Ám nhìn cô đầy ẩn ý.
Vốn đã chẳng vui vẻ gì, nghe thấy cách gọi đó, Kiều Tử Hinh lập tức bùng nổ:
“Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi là ŧıểυ Kiều! Tưởng đang chơi Tam Quốc Sát à?! Anh tưởng mình là Chu Du chắc?! Hả?!”
Anh bật cười vì vẻ giận dữ của cô, cười đến mức ho khan:
“Nếu tôi là Chu Du, thì em phải là Hoàng Cái mới đúng.”
Kiều Tử Hinh tức đến mức định dùng túi xách phang anh, nhưng bị Tiêu Ám nhanh tay giữ lấy cổ tay, giọng trầm khàn:
“Tính khí này khi nào mới chịu sửa?”
Vừa dứt lời, anh lại đưa tay xoa đầu cô,
“Tôi vừa gửi em một thứ. Nếu em muốn thì xem thử.”
Kiều Tử Hinh bị hành động bất ngờ như đang dỗ trẻ con của Tiêu Ám làm cho sững sờ, chớp mắt ngơ ngác, không nói nên lời, cứ thế để anh xoay người cô lại, nhét vào thang máy.
“Khi nào chuẩn bị sẵn sàng thì tìm tôi.” Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, nụ cười đầy ẩn ý của người đàn ông bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa kim loại.
Vừa mở cửa vào nhà, Kiều Tử Hinh đã nhận được cuộc gọi từ mẹ, vừa bắt máy đã bị mắng cho một trận, còn truyền đạt luôn sự bất mãn của anh chàng “tinh anh” vì bị cô phũ một cách vô cớ.
Kiều Tử Hinh tâm trí không tập trung, lời mẹ nói bên tai bên không, trong đầu chỉ nghĩ đến việc rốt cuộc Tiêu Ám đã gửi cho cô cái gì?
Lẽ nào là bản hợp đồng trong truyền thuyết?
Lần trước anh còn nói mình chưa sẵn sàng cho loại quan hệ này, giờ lại bảo “khi nào chuẩn bị sẵn sàng thì tìm tôi”.
Thế là gì? Bài kiểm tra đánh giá năng lực à?
Cô cứ mải suy nghĩ, đối mặt với màn phê bình của mẹ trong điện thoại mà lại ngoan ngoãn như gà con, không hề phản kháng.
Đầu dây bên kia dường như cũng nhận ra có gì đó bất thường, giọng mềm lại:
“Mẹ đâu có ép con, chỉ là thấy cậu kia điều kiện cũng tốt, muốn con quen biết thêm bạn bè cũng không có gì xấu. Thật sự không hợp thì thôi, đâu có bắt buộc. Thôi, con gái, nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá!”
Kiều Tử Hinh cúp máy xong lập tức mở máy tính, nhìn thấy email mà Tiêu Ám gửi.
Không phải hợp đồng hay gì liên quan đến “ràng buộc”, mà là một bảng khảo sát.
Một bảng khảo sát cực kỳ chi tiết, dài tận ba trang. Các hàng là các chủ đề, các cột là mức độ đồng tình: hoàn toàn phản đối, phản đối nhẹ, trung lập, đồng ý, hoàn toàn đồng ý.
Rất giống dạng bảng khảo sát mà cô từng thiết kế trong các thí nghiệm xã hội học thời còn đi học.
Kiều Tử Hinh lập tức tập trung tinh thần, đọc kỹ từng mục rồi dùng chuột chọn câu trả lời. Gặp mục nào phân vân thì còn phải dừng lại suy nghĩ một lúc.
Làm đến trang cuối thì đã quá nửa đêm. Cô ngáp một cái, vươn vai, ánh mắt dừng lại ở dòng:
“Giai đoạn cuối của việc điều giáo là có mục tiêu tìиɧ ɖu͙© hay phi tìиɧ ɖu͙©.”
Cô sững lại, lập tức nhớ đến “mâu thuẫn lớn nhất” giữa mình và Tiêu Ám:
Vậy hóa ra, điều cô luôn muốn là “điều giáo có yếu tố tìиɧ ɖu͙©”, còn Tiêu Ám thì theo hướng “không có mục tiêu tìиɧ ɖu͙©”?
Thành thật mà nói, Kiều Tử Hinh tự nhận mình không hứng thú lắm với kiểu “quản giáo” hoàn toàn phi tìиɧ ɖu͙©. Trước đây khi tự “tìm hiểu” trên mạng, cô cũng từng thấy có mấy nhóm “quản giáo” thu phí – bạn trả tiền để một chủ giám sát bạn học bài, học từ vựng, ôn thi từ xa... vân vân.
Khi đó cô thấy khó hiểu lắm: cái này khác gì thuê một giáo viên chủ nhiệm?!
Mà nhìn Tiêu Ám, có vẻ anh cũng không giống kiểu đó.
Vậy chẳng lẽ… là chưa hài lòng với cô?
Hừ, rõ ràng mình có sắc vóc, có ngoại hình, chỗ nào không vừa mắt anh ta chứ?!
Kiều Tử Hinh cau mày, khó chịu gõ ngón tay lên bàn phím. Đột nhiên, trong đầu “tách” một tiếng như có bóng đèn bật sáng:
Nói đến mới nhớ, trước đây hình như từng đọc qua một bài viết...
Cô lập tức mở Baidu, lục lọi một hồi, tìm được kha khá tài liệu liên quan.
Cảm giác nghi hoặc và bất mãn trong lòng dần chuyển thành đồng cảm và thương hại:
À ha~~ thì ra là vậy~~ hóa ra là thế~~ nếu đúng là thế thì… anh ấy cũng có phần đáng thương~~
Tâm trạng thương cảm sắp trào dâng đến mức cô suýt nhấn gọi cho Tiêu Ám ngay trong đêm. Kiều Tử Hinh vội tự kiềm chế:
Không được, không thể xúc động, ít nhất cũng phải đợi đến sáng rồi hãy liên lạc.
Phiên bản “ŧıểυ Kiều tự hủy 2.0” sắp lên sóng…