Bên ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh và trầm lặng, nhưng Kiều Tử Hinh vẫn hoàn toàn không thể chợp mắt.
Cơn đau nhức âm ỉ phía sau khiến cô không ngừng nhớ lại chuyện vừa xảy ra tối nay, cảm giác bức bối trong lồng ngực ngày càng khó chịu.
Cô trằn trọc trở mình nhiều lần, đến mức các khớp xương bắt đầu đau do cấn vào mặt giường.
Cuối cùng, cô ngồi dậy, quyết định tìm đến một chút “trợ lực”.
Cô mở ngăn kéo đầu giường, thò tay vào tìm kiếm.
Khi rút tay ra, trong tay cô là một cái máy rung màu hồng nhạt.
Cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức co giật, toàn thân siết chặt lại. Vào khoảnh khắc cảm xúc dâng trào, cô cắn chặt mép chăn, cố nén tiếng rên thành những tiếng nức nghẹn.
Vừa tắm sạch xong, giờ đây cô lại toát mồ hôi đầm đìa, toàn thân tê rần, mềm nhũn – nhưng cũng nhờ thế mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến, Tử Hinh từ từ khép mắt lại.
…
Trên bầu trời, những áng mây đỏ rực phủ đầy chân trời, ánh sáng rọi xuống làm khung cảnh phía xa như rực cháy, vừa chói lọi vừa mơ hồ.
Cô ngẩng đầu lên, thấy phía trước kẹt xe nghiêm trọng.
Có ai đó đang gào thét dữ dội.
Bên cạnh, tiếng còi xe cứu thương và cứu hỏa vang lên chói tai, lao vút qua.
Tòa nhà trước mặt bị bóng tối bao trùm, sừng sững như một đài tưởng niệm khổng lồ.
Bỗng nhiên, những cánh hoa cúc trắng từ đâu bị gió cuốn tung bay – phủ khắp trời, khắp đất, mênh mông vô tận.
Cô há miệng định gọi, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, đau rát, mà ho mãi cũng không được.
Cảnh tượng trước mắt dần mờ đi, rồi chìm hẳn vào bóng tối yên ắng.
Tiếng còi vẫn không ngừng vang lên, ngày càng chói tai, đánh thức toàn bộ giác quan.
Tử Hinh choàng tỉnh, mở bừng mắt.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường đang reo inh ỏi.
Cô day day hai bên thái dương đang đau nhức.
Hầu như sau mỗi lần giải tỏa như vậy, trong giấc ngủ, cô đều sẽ mơ thấy những chuyện kỳ lạ khó hiểu.
Cô đưa tay tắt báo thức.
Thật sự là âm thanh buổi sáng đáng ghét nhất, không có cái thứ hai.
Cô lại nằm nán thêm mấy phút, đến khi tiếng chuông lần hai vang lên mới miễn cưỡng ngồi dậy, vừa ngáp vừa lê vào nhà vệ sinh. Trong lúc đi vệ sinh, cô còn tranh thủ chợp mắt thêm một lát.
Đánh răng, rửa mặt, trang điểm – những bước ấy cuối cùng cũng giúp cô tỉnh táo trở lại. Việc chọn đồ lại mất nhiều thời gian hơn mọi hôm.
Vùng đùi trên vẫn còn sưng đau, mặc quần nào cũng khó chịu.
Cuối cùng, Tử Hinh đành thay sang áo sơ mi và váy xòe.
Cô bày ra bốn, năm đôi giày, so sánh, cân nhắc cả buổi, cuối cùng quyết định chọn đôi Mary Jane đen có nơ nhỏ.
Tới lúc nhận ra nếu không ra khỏi nhà ngay thì sẽ trễ mất, Kiều Tử Hinh mới vội vã mở tủ lạnh lấy đại một hộp sữa chua, rồi lao ra cửa, chạy tới thang máy.
Chiếc xe bị cô đụng hỏng vẫn chưa biết khi nào mới sửa xong. Mà vì chuyện đó, tiền bảo hiểm năm sau chắc chắn sẽ lại tăng lên.
Tử Hinh vừa nghĩ vừa đau lòng, vừa bị dòng người cuốn vào ga tàu điện ngầm.
Các loại mùi cơ thể và hơi thở hỗn tạp lập tức bao quanh lấy cô. Kiều Tử Hinh cau mày, nghĩ thầm: tại sao cái kiểu tình huống gặp trai đẹp trên tàu như trong ŧıểυ thuyết ngôn tình mãi chẳng tới lượt mình?
Nếu bên cạnh mà có một anh chàng đẹp trai thực sự, cô đảm bảo sẽ không phụ lòng Đảng và nhân dân — nhất định sẽ chủ động ra tay.
Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng thôi, nhìn quanh một lượt, nào có trai đẹp nào, toàn là dân văn phòng với vẻ mặt mệt mỏi, u ám giống y cô.
Vừa đặt chân đến công ty, cô lễ tân đã mỉm cười chào:
“Chào cô Kiều, đồ ăn sáng của cô để sẵn trên bàn rồi nhé.”
Kiều Tử Hinh ngẩn ra — sáng nay cô vội đến mức còn chưa kịp đặt gì mà?
Mang theo dấu hỏi lớn trong đầu, cô đi đến chỗ làm việc của mình. Trên bàn là một túi giấy màu nâu in hình nàng tiên cá hai đuôi, bên cạnh là một hộp thuốc nhỏ màu vàng.
Cô mở hộp thuốc trước. Vừa thấy bên trong là chai xịt giảm sưng đau và tuýp gel chiết xuất cúc kim tiền, cô lập tức biết ai là người đã đặt đơn này.
Cô bĩu môi, lại mở túi giấy của cửa hàng Star*ucks: cà phê cold brew và bánh hạt dẻ.
Lần gặp lướt qua trong phòng trà tại hội nghị, vậy mà anh ta lại nhớ được khẩu vị của cô. Đúng là khó cho anh rồi.
Kiều Tử Hinh dùng nĩa cắt một miếng bánh cho vào miệng, vị ngọt nhẹ và thơm mát lan ra.
Nếu không có chút hứng thú nào với cô, thì sao lại phải phiền lòng tốn công thế này?
Đúng là không đoán nổi người đàn ông này đang nghĩ gì.
…
Chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Tiêu Ám rung nhẹ một cái.
Anh rời mắt khỏi tài liệu trong tay, nhìn thấy thông báo trên cùng màn hình là một tin nhắn từ Kiều Tử Hinh:
[Cảm ơn anh vì thuốc và bữa sáng!]
Anh khẽ mỉm cười. Có vẻ, trong lòng cô, anh đã không còn thuộc nhóm “dấu chấm than đỏ” nữa rồi.