Ấn tượng đầu tiên mà Tiêu Ám để lại cho Kiều Tử Hinh là một tổ hợp đầy mâu thuẫn: khó đối phó nhưng lại thấu hiểu lòng người.
Lăn lộn nhiều năm trong lĩnh vực hoạch định quảng cáo, Kiều Tử Hinh tự nhận mình cũng đã gặp đủ kiểu bên A – người thì ngạo mạn, người thì ngoài cứng trong mềm, người thì sáng nắng chiều mưa.
Nhưng Tiêu Ám thì lại không giống họ.
Lần đầu gặp mặt là trong buổi thuyết trình đề án quảng bá sản phẩm mới của tập đoàn Moco.
Tiêu Ám là CMO – người dẫn đầu bên A – vậy mà lại ngồi ở một góc bàn hội nghị, trông có phần chẳng mấy quan trọng.
Anh ấy giới thiệu các thành viên trong đội trước, bản thân thì để sau cùng.
Không hề có chút kiểu cách kiêu ngạo nào, nhưng lại khiến người ta không nghi ngờ gì về năng lực lãnh đạo của anh.
Ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ sát đất phía sau lưng chiếu vào, bóng dáng anh hòa lẫn vào ánh sáng, rõ ràng biết anh ở đó nhưng lại không thể ngẩng đầu nhìn thẳng.
Kiều Tử Hinh vén sợi tóc rũ xuống sau tai, lén dùng khóe mắt nhìn bóng hình anh.
Tiêu Ám đã nhận ra, bởi anh bắt gặp nơi đuôi mày cô ánh lên một chút hồng nhạt.
Trước đây cô từng gặp không ít bên A – những người chẳng hề hứng thú với đề án mà đội cô thức trắng mấy đêm cuối tuần để hoàn thành, suốt buổi chỉ chăm chăm nghịch điện thoại, liên tục giục cô bỏ qua phần phân tích xu hướng và lập luận sáng tạo, nói chỉ muốn xem báo giá tài nguyên.
Thế mà Tiêu Ám – đại diện của một khách hàng cấp S – không những không đưa ra mấy yêu cầu kiểu “đen bảy sắc cầu vồng” ngớ ngẩn, mà còn có thể chú ý và tôn trọng sự kết hợp tinh tế giữa sáng tạo của cô với phong cách thương hiệu của Moco, trong khi vẫn nắm bắt toàn cục.
Phải nói đó là một bất ngờ ngoài dự liệu.
Tuy nhiên, khi bàn đến phương án thực thi, yêu cầu của anh là “đẹp và khả thi”, còn nguyên tắc của cô là “khả thi và đẹp”.
Một chút khác biệt rất nhỏ, nhưng lại là nơi mà đôi bên không ai nhường bước – trận chiến vô hình đầy sắc bén.
Tiêu Ám luôn giữ nụ cười hòa nhã, lịch sự nhưng không nhượng bộ.
Cuộc họp kéo dài gần gấp đôi thời gian dự kiến.
Kết thúc, Tiêu Ám bước tới, lịch thiệp bắt tay từng thành viên trong đội của Kiều Tử Hinh, lực tay nhẹ nhàng nhưng vững vàng.
Trong thời gian dài hợp tác sau đó, anh vẫn luôn như vậy – vững vàng nhưng ôn hòa, không khiến người khác cảm thấy bị dồn ép, nhưng ở những điểm cần kiên trì thì tuyệt đối không thỏa hiệp.
Tiêu Ám như một nhạc trưởng bẩm sinh – khống chế hoàn toàn bản nhạc của mình, cũng hiểu rõ từng nốt nhạc của đối phương.
Kiều Tử Hinh thường cảm thấy, quanh anh dường như có một sức hút vô tận – hễ đến gần là lòng cô như bị kéo lệch, cần dốc toàn lực để giữ lấy thân tâm mình ở thực tại.
Cảm giác bất an đó khiến cô có phần khác thường.
Từ trước tới nay, cô luôn tự hào với phẩm chất cá nhân của mình – năng lực học hỏi xếp hạng nhất, khả năng tự kiểm soát xếp hạng hai.
Cô từng nghĩ mình đã đủ bản lĩnh để ứng phó mọi yêu cầu của khách hàng, sẽ không còn cảm giác mất quyền chủ động như hồi mới vào nghề – vậy mà trước mặt Tiêu Ám, cô hết lần này đến lần khác gần như “vỡ trận”.
Giai đoạn đầu của dự án thành công, các thành viên trong đội đã tăng ca liên tục đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kiều Tử Hinh lại cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu.
Tin tức mới nhận được: Tiêu Ám được thăng chức làm Tổng Giám đốc Khu vực Đại Trung Hoa của tập đoàn Moco, sắp quay về nhận chức.
Công việc còn lại ở đây, bên đó sẽ cử người mới đến tiếp nhận.
Bữa tiệc ăn mừng được tổ chức tại một quán bar bên bến cảng.
Âm nhạc ồn ào, tiếng trò chuyện náo nhiệt – mặt nạ văn minh xã hội dường như cũng được tháo bỏ, cá tính thật được dịp bộc lộ.
Kiều Tử Hinh không tham gia vào đám đông ở trung tâm sàn nhảy, trong mắt cô, nơi đó hỗn loạn, dễ mất kiểm soát.
Với thế giới nằm ngoài quy tắc quen thuộc của mình, cô luôn có cảm giác bất an mãnh liệt.
Bỗng một bóng người cao lớn xuất hiện bên trái cô từ phía sau.
Mùi nước hoa nam quen thuộc len vào khứu giác.
Mùi hương gỗ mạnh mẽ pha trộn với da thuộc thuộc tạo nên một hỗn hợp khiến đầu óc cô như mụ mị, trong khoảnh khắc chẳng rõ mình đang ở đâu.
“Ngay cả ngoài giờ làm, cô vẫn không chịu thả lỏng.” Giọng Tiêu Ám không to, vừa đủ để cô nghe thấy.
Anh ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh cô, gọi bartender một ly absinthe kiểu Bohemian.
Viên đường hình vuông được ngâm trong absinthe được đặt lên chiếc muỗng lỗ hình lá, đốt cháy – ngọn lửa đỏ rực bùng lên.
Đường tan chảy mang theo ngọn lửa nhỏ giọt xuống ly rượu, đốt cháy chất lỏng bên trong.
Hương thảo mộc và cồn bị kích hoạt mạnh mẽ, lan tỏa khắp không khí.
Một dòng nước đá đổ xuống dập tắt ngọn lửa, ly rượu ánh lên sắc xanh…