Tôi bị dọa sợ không nhẹ.
Không phải La Âm bà đã nói, không có ma quỷ nào có thể tiến vào sân nhỏ, tại sao thứ bẩn thỉu này lại đi vào được!?
Trái tim tôi đập loạn xạ, gân xanh trên trán cũng đập theo.
Giọng nói vội vã và lo lắng bên tai tôi dần dần nhỏ đi và xa dần.
Mà âm thanh vừa rồi, kỳ thật chính là một thông lệ.
Hễ có ngư dân rơi xuống nước, sẽ có người ở trong thôn báo tin!
Ngày thường, khi nghe thấy âm thanh này, bố tôi sẽ lập tức dẫn theo tôi, muốn đi vớt thi thể.
Hôm nay tôi ở trong nhà La Âm bà, không có khả năng đi...
Trong khi tôi đang suy nghĩ, cái bóng đó đã tiến lại gần cửa sổ hơn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi có cảm giác như nó sẽ phá vỡ cửa sổ chui vào.
Da đầu tôi tê dại, thiếu chút nữa đã ngã xuống giường đất .
Tôi quả thực không đợi được, xoay người xuống giường, kéo mở cửa phòng, hốt hoảng gọi La Âm bà.
Kết quả một màn trong nhà chính càng làm cho đầu tôi ong lên.
La Âm bà đưa lưng về phía tôi, nửa người đều vùi vào trong quan tài.
Có rất nhiều thứ được đặt ở nửa dưới của nắp quan tài, trong đó có kéo, dao găm, đòn cân rỉ sét.
Một ngọn nến chập chờn, nhưng ánh nến lại lộ ra ánh sáng màu xanh nhạt!
Mà con gà già lúc trước thì đang đứng trên ghế, đôi mắt đỏ hoe nhìn quan tài.
Nhà chính lạnh đến dọa người, trên người tôi đều là nổi da gà.
La Âm bà chậm rãi đứng thẳng lên, hai tay từ trong quan tài nâng lên, trên găng tay dính đầy vết máu đen!
Bà quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi rùng mình một cái rồi ngã ngồi xuống đất.
Đột nhiên, ngọn nến chuyển sang màu da cam bình thường.
"Nhóc con, sao không đi ngủ đi, thức dậy làm gì?" La Âm bà hỏi tôi một cách khô khan.
Nhưng lúc này, trong ánh mắt tôi nhìn về phía La Âm bà hoàn toàn là sợ hãi cùng bất an.
Bà ấy đang làm gì với cái xác!?
Đôi bàn tay đẫm máu đó đang xé nát thi thể sao!?
Cha tôi đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng người chết là lớn nhất!
Người quả quyết không thể vũ nhục thi thể, nếu không nhất định sẽ bị ma ám, hơn nữa thứ quỷ quái kia sẽ hung dữ kinh người!
Tôi nhất thời không trả lời La Âm bà, bà lại hỏi tôi một câu.
Sau đó tôi mới cắn răng nói với bà về cái bóng trên cửa sổ, vừa rồi khi tôi tỉnh dậy thì nghe thấy ai đó hét lên rằng bến tàu đã xảy ra chuyện gì đó...
Lông mày La Âm bà nhíu chặt thành một đường!
Bà lẩm bẩm nói: "Còn thiếu một ngày nữa mới đến Đông Chí, cô ta đã dữ thành như vậy, thiếu chút nữa có thể vào phòng..."
"Thật khéo, bến tàu cũng xảy ra chuyện, sợ là muốn dẫn cha nhóc đến bên bờ sông, giết chết ông ấy, ngày mai sẽ dễ xuống tay với nhóc hơn.”
"Nhóc con, con coi chừng nhà, không cần ra ngoài, bà đi bến tàu, sẵn gọi cha con tới đây luôn!”
La Âm bà nói những lời này, làm cho tôi như rơi xuống hầm băng!
Ngư dân trên bến tàu gặp chuyện không may, là quỷ quái kia muốn dẫn dụ cha tôi rồi hại chết ông ấy!?
Tôi nhất thời lòng nóng như lửa đốt!
La Âm bà lại xoay người, bước chân dồn dập đi ra khỏi nhà chính.
Trong chớp mắt, bóng dáng của bà đã biến mất trong tầm mắt của tôi.
Tôi sốt ruột, cất bước muốn đi theo ra ngoài, nhưng đi đến cửa chính, lại mạnh mẽ dừng chân...
Khoảng sân trống trải, cho dù không có ai khác nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Dường như có một "người đàn ông" đang đứng trong một góc tối nhìn chằm chằm vào tôi!
Tôi không dám đi ra ngoài, La Âm bà đi cứu cha tôi, hiện tại nếu tôi đụng phải thứ quỷ quái kia, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ...
"Bịch" một tiếng vang nhỏ, tôi bị giật mình.
Quay đầu lại nhìn, là con gà già kia từ trên ghế đi xuống, nó chậm rãi đi tới trước quan tài, vỗ cánh nhảy lên, vậy mà cưỡi ở trên đỉnh quan tài.
Nắp quan tài vẫn mở, mép quan tài thấm đẫm không ít vết máu.
Có một câu nói được gọi là tò mò giết chết con mèo.
Tình cảnh lúc này làm cho tôi sợ hãi bất an, nhưng tôi vẫn là ma xui quỷ khiến dịch về phía trước, nhìn thi thể nữ kia.
Tôi phát hiện cô ta dường như khác với ban ngày.
Vốn là khuôn mặt người chết tái xanh vàng như nến, hai gò má hồng nhuận không ít, màu sắc này rất giả, rất quái dị, giống như là cố ý vẽ lên vậy.
Mi tâm cô ta nhíu lại, lộ ra thống khổ.
Phía dưới bụng đầy máu sền sệt màu đỏ thẫm, bốc mùi khó chịu.
Bất thình lình, bên tai tôi dường như nghe thấy tiếng run rẩy.
"Đau..."
Bên trong quan tài lại có tiếng gãi gãi truyền đến, dường như thi thể nữ đang dùng móng tay nắm lấy vách quan tài!
Tôi lập tức bị dọa đến giật mình, lùi lại phía sau, một tiếng “Bụp!”, đập mạnh vào tường, trực tiếp ngã xuống đất!
Tôi đau đến kêu rên lên một tiếng, hít một hơi khí lạnh.
Con gà già kia lại đột nhiên kêu cục cục rồi gáy một tiếng, khiến màng nhĩ tôi đau đớn!
Ngọn nến trên nắp quan tài lắc lư, chợt sáng chợt tắt, càng làm cho cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Tôi chợt quay người lại đứng lên, toàn thân căng cứng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào quan tài.
Xác chết vùng dậy!?
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan nặng nề!
Giọng nói này còn không phải của La Âm bà sao!
Tôi đã trở thành con chim sợ cành cong, kinh hoảng quay đầu nhìn lại.
Lại phát hiện trước cửa nhà có một thôn dân, y mặc bộ quần áo cũ nát, cả người vết thương chồng chất, nhất là vị trí miệng, bị kim chỉ xuyên qua, âm trầm khủng bố.
Cơn ho của y ảnh hưởng đến miệng y, thế cho nên vị trí bị sợi chỉ may xuyên qua bị chảy ra không ít máu tươi!
Một màn quái dị xảy ra, ánh nến bỗng nhiên ổn định lại, tiếng gãi cũng biến mất không thấy.
Con gà già lảo đảo ngã xuống đất, nằm sấp bất động...
Sự xuất hiện của thôn dân này càng khiến tôi hoảng sợ hơn.
Chẳng phải y cũng chính là thôn dân đã mắng tôi hôm đó sao?!
Quần áo sau lưng tôi đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, thôn dân này làm sao lại thành bộ dáng này, miệng còn bị người ta may kín?!
Tôi run rẩy lùi lại, bắt được một cái ghế, giơ ngang trước ngực, sợ y vọt vào phòng.
Bộ dáng kinh khủng này của y, giống như bị ma ám vậy!
Nhưng ngay sau đó, thôn dân này “bịch” một cái, quỳ xuống đất, càng không ngừng liên tục dập đầu lạy tôi!
Mỗi một lần dập là đầu y lại đập vào ngưỡng cửa.
"Xin...Xin lỗi..." Tiếng xin lỗi nức nở nghẹn ngào, từ kẽ môi y truyền ra.
Việc này lại càng ảnh hưởng đến sợi chỉ trên miệng y, máu chảy càng nhiều hơn!
Tôi choáng váng.
Nhưng y vẫn đang dập đầu, trên đầu đã là một mảng đỏ tươi, chảy không biết bao nhiêu là máu.
"Tha...Tha cho tôi..."
Giọng nói cầu xin của y càng trở nên yếu ớt thống khổ.
Y đang cầu xin sự tha thứ của tôi à?
Tôi chợt nghĩ đến, nếu tôi không để ý tới y, có phải y sẽ dập đầu đến chết ở chỗ này phải không!?
Trong nháy mắt ý niệm này sinh ra, làm cho trong lòng tôi càng thêm áp lực.
Bởi vì tôi không hiểu, vì cái gì mà y lại đến xin lỗi tôi với bộ dáng khủng bố này...
Ai đã làm gì y vậy?
Mắt thấy đầu y đã dập đến máu thịt bầy nhầy.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo nghiêm khắc của bà lão!
"Còn chưa tới ngày, cô đã muốn dọa chết nhóc con sao!”
Thôn dân kia đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng.
Trong mắt y dường như lộ ra một cỗ "thống khổ bi thương".
Tóm lại, đó cũng không phải là ánh mắt của thôn dân thường hay nhìn tôi...
Tôi bị dọa sợ đến trợn tròn mắt.
Sau khi dừng lại một lúc, thôn dân đó xoay người và đi ra ngoài một cách cứng ngắc.
Chờ sau khi y đi rồi, tôi mới phát hiện ngoài viện còn có hai người, đang vội vàng đi về phía tôi.
Trong đó một người là La Âm bà, một người khác, chẳng phải là cha tôi đấy sao!
Sau khi bọn họ vào phòng, La Âm bà vẫn giữ sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm bên ngoài.
Cha tôi thì thần sắc sợ hãi, thấy tôi không có việc gì, còn sải bước đi tới trước người tôi, ôm tôi một cái thật chặt.
"Không có việc gì là tốt rồi... Không sao đâu." Trong giọng nói của ông lộ ra sợ hãi.
Lúc này nhìn thấy cha tôi không có việc gì, nỗi sợ hãi kia của tôi cuối cùng cũng được đè xuống một chút. Tôi nắm lấy tay ông, gắt gao không buông.
"La Âm bà, chuyện này, hình như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn, làm thế nào đây? Bà có chắc chắn không? Nếu không... Tôi lại đi tìm Quỷ bà một chuyến?" Cha tôi nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu.
"Sáu tuổi tụ Dương, mười hai tuổi Dương dâng, hai mươi hai tuổi xét Dương Quan, người đàn bà kia vẫn mãi không buông bỏ đứa bé này, chuyện này đúng là khó giải quyết."
La Âm bà cúi đầu, trên da mặt khô nứt nẻ, dường như còn nổi lên một luồng khí đen.
Khí đen này ở gò má, ấn đường, còn có ở trên nhân trung, có vẻ còn đang chui vào cả trong miệng La Âm Bà, đặc biệt khiến người sợ hãi.
Trong lời nói của bà, tôi lại nghe hiểu một câu, người đàn bà kia?
Quấn lấy tôi, là một "người đàn bà"!?
"Ngày mai chính là Đông Chí, chỉ sợ tôi thật sự không thể ngăn được. Chờ trời sáng, ông liền đi tìm Hàl bà đi, tôi và bà ấy là người quen cũ, bà ấy sẽ giúp hai người." La Âm bà lại nói một câu.
Cha tôi liên tục gật đầu, ông cắn răng nói: "La Âm bà cộng thêm Quỷ bà, còn có tôi vớt xác trong nước, cô ta chắc chắn không thể làm gì Âm Dương!”
La Âm bà lại buồn bã lắc đầu, tầm mắt của bà dừng ở trên người tôi, trong ánh mắt đục ngầu lộ ra phức tạp.
"Ngày mai ban ngày đi mời Hà Quỷ bà, trước khi trời tối phải trở lại căn nhà này. Ba người chúng ta bảo vệ đứa bé, nếu không, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ không sống được."
"Vừa rồi thôn dân kia, ông không nhìn thấy sao? Thủ đoạn của cô ta, rất hung dữ.”
Những lời này của La Âm bà lại làm cho tôi giật thót một cái trong lòng và ngày càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Tôi lại cảm thấy mình hiểu thêm một chút, thôn dân kia xin lỗi, là bởi vì người đàn bà kia!
Cô ta vừa muốn giết tôi, nhưng cũng không cho phép người khác vũ nhục tôi!?
"Nhóc, con đi ngủ đi. Bà còn muốn bàn chuyện với cha con." Nói xong, La Âm bà liền đưa mắt ý bảo tôi trở về phòng.
Cha tôi cũng thể hiện thái độ nghiêm nghị, nên tất nhiên tôi không thể ở nhà chính được nữa, chỉ đành khó khăn trở về phòng.
Loáng thoáng, tôi lại nghe được La Âm Bà thấp giọng lải nhải vài câu.
Bà nói phụ nữ mang thai tới cửa này cũng đáng thương, linh hồn bị kinh hãi, nên nhất thời không gặp được cõi âm...
Một lát sau, tôi trở lại phòng, bên tai không thể nghe thấy tiếng nói của họ.
Nằm trên giường, cơ thể vẫn thấy đau, tôi bất an nhìn cửa sổ giấy, lúc này trên cửa sổ lại không có bóng dáng gì nữa.
Đầu óc tôi mệt mỏi đến mức căng lên, liên tưởng đến việc La Âm bà bảo người thôn dân kia xin lỗi tôi...
Bà ấy biết sẽ có kết quả này!?
Bà và cha tôi chắc chắn biết nhiều hơn, chỉ là bọn họ đều không nói cho tôi biết...
Tôi càng ngày càng thấy buồn ngủ, nên cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng vô cùng chói mắt, cảm giác đau nhức trên người giảm đi không ít, đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều.
Tôi vội vàng xoay người xuống giường đi vào nhà chính.
Quan tài trong phòng đã bị niêm phong, trên bàn gỗ dựa vào tường bày không ít đồ ăn, cha tôi đang sắp xếp đồ đạc trên người, còn La Âm bà đang nặn tượng đất.
Trên bàn còn có một bộ bát đũa sạch sẽ.
"Âm Dương, con ăn chút gì đó đi. Cha sẽ giao cho con một vật, rồi cha phải đi tìm Quỷ bà hỗ trợ." Cha tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói.
Trên khuôn mặt tròn dãi dầu mưa nắng của ông lộ ra vài phần ý tứ không nói nên lời.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, trên mặt ông hình như cũng có khí đen tương tự như La Âm bà.
Hơn nữa nói chuyện cũng thiếu sức sống, cảm giác này cực kỳ quái dị...
Nhưng thực sự tôi đang cực kỳ đói, nên sau khi ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh bao, gắp một đũa rau liền ăn như rồng cuốn.
Rất nhanh tôi đã lấp đầy bụng, lúc đấy tôi mới nhìn tay cha tôi.
Ông cúi đầu, tay lại đang nắm chặt.
Một lúc lâu sau, cha tôi đưa tay đến trước mặt tôi. Sau khi ông mở lòng bàn tay ra, bên trong là một khối ngọc đen như mực.
Sắc mặt tôi đột nhiên biến đổi, ngạc nhiên nói: "Cha, cha cho con cổ ngọc làm gì?”
Cổ ngọc là vật cần thiết khi người vớt xác xuống nước, có cổ ngọc, mới xem như người vớt xác chân chính, được ông tổ che chở.
Tuy rằng tôi theo cha tôi vớt xác từ tiểu học, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ tự mình thực hiện, chính là bởi vì còn chưa có cổ ngọc.
Mà cha tôi hiện tại đang ở tuổi tráng niên, cho nên không có khả năng chuyển giao y bát.
Cha tôi lại không hề giải thích, chỉ nhét cổ ngọc vào trong tay tôi, ánh mắt ông trở nên vô cùng trịnh trọng.
"Sáu tuổi, cha đã dạy con vớt xác, số mệnh của con không tầm thường, bản lĩnh đã giỏi hơn rất nhiều người vớt xác. Cha cho con cổ ngọc, là muốn ông tổ phù hộ cho con qua được ngày hôm nay! Từ nay về sau tiếp nhận y bát của cha! Vậy cha đời này mới có nơi để trông cậy vào, nếu con không qua được ngày hôm nay, cha còn sống cũng không có ý nghĩa gì.”
Nói xong, cha tôi lại vỗ vỗ bả vai tôi, trên mặt còn có nụ cười.
Sau một khắc, ông đứng lên, lại thận trọng nhìn thoáng qua La Âm bà, thấp giọng nói: "La Âm bà, tôi nhất định trở về trước khi trời tối, Âm Dương nhờ cả vào bà.”
Dứt lời, ông sải bước đi ra khỏi nhà chính, bóng dáng ông dần dần biến mất trong tầm mắt tôi.
Tôi nắm chặt cổ ngọc, lời nói của cha tôi, lại làm cho trong lòng tôi chua xót, cảm động không ngừng.
Kỳ thật tôi chỉ là con nuôi, mà hai mươi năm nay cha tôi không chỉ coi tôi như con đẻ, mà hiện tại ngay cả với chuyện này, ông còn toàn lực che chở tôi!
Tôi âm thầm thề trong lòng, chờ qua hôm nay, tôi chắc chắn sẽ không để cha tôi thất vọng!
Tôi sẽ phát huy và làm rạng rỡ kỹ năng vớt xác của ông! Để cho ông được hưởng phúc.
Trong lúc suy nghĩ, tôi cúi đầu cẩn thận nhìn cổ ngọc.
Đây là lần đầu tiên tôi cầm nó.
Phía trên có rất nhiều hoa văn được chạm nổi, nhìn từ xa là một mảng đen kịt, nhưng nhìn gần, thì lại như có vẻ có các chi tiết riêng biệt tầng tầng lớp lớp.
Trong dòng sông cuộn trào dữ dội, có một chiếc thuyền độc mộc.
Người vớt xác ngậm chủy thủ trong miệng, dây thừng quấn quanh đầu vai, đang khom lưng đứng ở mép thuyền gỗ, làm ra tư thế như muốn chiến đấu!
Trong dòng sông, ác thi chìm nổi đang nặng nề giương nanh múa vuốt, muốn kéo hắn xuống nước!
Trong lúc hoảng hốt, bên tai tôi phảng phất như nghe thấy tiếng quát của người vớt xác...
Cuối cùng tôi đeo cổ ngọc lên cổ, chất ngọc lạnh lẽo dán vào ngực, khiến tôi rùng mình một cái.
Khóe mắt nhìn qua La Âm bà, bà vẫn đang nặn tượng đất, không có nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng vô cùng biết ơn La Âm bà.
Tôi cũng chỉ mới quỳ xuống, và nói sẽ chăm sóc cho bà đến lúc lâm chung mà thôi. Vậy mà bà lại vì bảo vệ tôi, trêu chọc quỷ quái hung dữ như vậy...
Tôi lại âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Thời gian, chậm chạp trôi qua ...
Đến trưa, rồi lại đến chiều.
Lúc đầu trong lòng tôi rất phấn chấn, bởi vì cha tôi đi mời Hà Quỷ bà, bà ấy cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Đó là bà cốt ở thôn họ Hà bên kia sông! Không có thứ quỷ quái nào có thể đánh bại bà ấy.
Nhưng khi mặt trời dần khuất bóng, thậm chí đã bắt đầu chào đón buổi tối, mà cha tôi còn chưa trở về...
Điều này làm tôi lo lắng.
Ngay cả La Âm bà cũng chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trước cửa nhà...