Âm Dương Quỷ Thuật Sư

Chương 4: Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm

Trước Sau

break

“Lục Nhất Phàm, mở cửa, mau mở cửa!”

Tiếng cửa cuốn vẫn vang lên không ngớt, bên ngoài vọng vào tiếng người gọi.

Là người!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bực dọc kéo cửa cuốn lên, hóa ra là bác cả của Trương Đại Đầu, Trương Khánh Nguyên.

“Chuyện gì? Ông định phá tan cái cửa nhà tôi à!”

Tôi chẳng có thiện cảm gì với người nhà họ Trương. Năm xưa, Trương Đại Đầu thấy tôi yếu thế đã muốn cướp nhà, may mà có ông Vương già và bà Điếc giúp đỡ, nên tôi hận không kịp chứ ở đó mà ưa.

“Chuyện của Đại Đầu, chắc cậu cũng biết rồi chứ.”

Trương Khánh Nguyên mặt mày khó chịu,

“Tối nay chúng tôi phải lập linh đường, đến lấy chút hàng của cậu, cậu nhanh tay lên!”

“Ông Vương già chết rồi, tôi không bán đồ mã nữa.”

Tôi chẳng muốn để ý đến ông ta, vừa định kéo cửa cuốn xuống thì bị ông ta chặn lại.

“Lục Nhất Phàm, bớt nói nhảm đi, đến đây lấy hàng là nể mặt cậu rồi, mau chuẩn bị đồ rồi mang đến quán mạt chược!”

Trương Khánh Nguyên mặt mày đen sì nhìn tôi, nắm tay kêu răng rắc.

Người nhà họ Trương ai cũng là phường vô lại, hơn nữa người nào người nấy cao to vạm vỡ. Nếu tôi không làm theo lời ông ta, có khi lại bị ăn một trận.

Tôi hít sâu một hơi, xuống giọng nói:

“Vậy mai tôi mang đến cho bác nhé.”

“Mai không được, phải mang đến ngay tối nay, thầy bói nói phải lập linh đường ngay tối nay!”

Giọng Trương Khánh Nguyên rất cứng rắn.

“Bác cả Trương à, bác xem, gấp gáp thế này hàng hóa ở đây của tôi cũng không đủ, mai tôi đi nhập thêm hàng, đồ dùng tang lễ một bộ tôi chuẩn bị đầy đủ cho Đại Đầu, không thể để hắn chịu thiệt được, đúng không?”

Tôi đưa cho ông ta một điếu thuốc, cẩn thận cười làm lành.

“Mai đưa cũng được, nhưng hôm nay phải lấy chút hương nến vàng mã dùng tạm, mà này, cửa hàng của cậu toàn hàng tồn kho, giá cả thì...”

Nói đến đây, Trương Khánh Nguyên dừng lại, cười như không cười nhìn tôi.

Tôi hiểu ý ông ta ngay, lập tức tiếp lời:

“Chúng ta mà nói chuyện tiền bạc thì mất hết tình nghĩa, giá cả gì chứ, vàng mã tối nay tôi bao hết, bác cả Trương muốn lấy bao nhiêu thì lấy!”

“Vậy còn ngày mai?”

“Giảm sáu mươi phần trăm!”

Ngoài mặt tôi cười tươi rói, trong lòng thì chửi thầm.

Trương Khánh Nguyên lúc này mới hài lòng gật đầu.

Tôi tìm một cái túi ni lông lớn đưa cho ông ta, ông ta chẳng khách khí gì vơ một đống lớn hương nến vàng mã và tiền giấy các loại, nhét đầy một túi.

Dù sao cũng là đồ ông Vương già để lại, tôi cũng chẳng mất đồng nào, coi như bố thí vậy.

Trương Khánh Nguyên xách túi rời đi, tôi đóng cửa lại, trở về lầu hai ngủ.

Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, tôi lại nghe thấy tiếng cửa cuốn ầm ầm vang lên.

Mẹ kiếp, thằng chó chết Trương Khánh Nguyên này còn chưa vừa ý hả?

Tôi bật dậy khoác áo, tức giận xuống lầu, kéo cửa cuốn lên thì không khỏi ngây người.

Trời tối đen như mực, gió lạnh thổi qua, trên đường mấy tờ tiền giấy rơi lả tả, bay tới bay lui.

Quan trọng nhất là, bên ngoài trống không, chẳng có ai cả!

Lúc này, chuông gió bằng đồng treo trước cửa đột nhiên kêu leng keng.

Tôi không biết có phải do quá căng thẳng hay không, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành!

Ở đằng xa, hư hư thực thực, dường như có một bóng người đang từ từ di chuyển về phía này.

“Thằng nào đấy?”

Tôi lấy hết can đảm hét lên.

Bóng người càng lúc càng gần, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện dưới ánh đèn, ánh đèn không chiếu ra bóng của hắn, đôi môi không chút huyết sắc máy móc hé mở, phát ra một câu nói lạnh lẽo.

“Lục Nhất Phàm, đánh mạt chược không?”

Thì ra là Trương Đại Đầu đã chết!

Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, hét lên một tiếng, khi mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đang ngồi trên giường, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.

Là, là mơ?

Tôi thở phào một hơi dài, giấc mơ này thật quá chân thực, chắc chắn là do chuyện ban ngày dọa sợ.

Giấc mơ đêm khuya cho tôi một dự cảm không lành, khiến tôi càng thêm chắc chắn cái chết của Trương Đại Đầu có liên quan đến một vạn tệ kia. Số tiền đó nhặt được ở trước cửa hàng nhà tôi, có khi nào tối hôm trước hắn đến tìm tôi cũng vì lý do này?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chẳng buồn ăn sáng đã vội vàng đạp chiếc xe ba gác của ông Vương già đi nhập hàng, hy vọng nhà họ Trương sớm làm xong tang lễ, để Trương Đại Đầu sớm xuống mồ đầu thai, đừng đến quấy rầy tôi nữa.

Chiếc xe ba gác này cũng cũ kỹ như ông Vương già vậy, lại còn là xe đạp, đạp đến tôi mồ hôi nhễ nhại. Chợ bán đồ tang lễ ở huyện, tôi đạp xe hơn một tiếng mới đến nơi.

Trước đây, khi ông Vương già đi nhập hàng, tôi đã giúp ông ấy vài lần, biết ông ấy thích đến một cửa hàng lâu đời, nhưng trên cửa người ta dán thông báo mùng 8 Tết mới mở cửa, muốn nhập hàng ở đây là không thể rồi.

Đi một vòng, chẳng thu hoạch được gì, đúng lúc tôi định bỏ cuộc thì quay người lại vô tình nhìn thấy ở sâu trong góc phố có dựng một tấm biển.

Trên biển viết: Đồ dùng tang lễ, khai trương bán hàng.

Tôi vội vàng đạp xe ba gác đến đó, nhìn thấy một cửa hàng bán buôn nhỏ rách nát, bên trong cửa tối om om, phía trên cửa treo một tấm biển hiệu đã phai màu không nhìn ra chữ, trên đó viết: Phúc Tường đồ dùng tang lễ.

Tôi nhớ ra cửa hàng này, trước đây từng xảy ra hỏa hoạn, nhà bị cháy chỉ còn lại một cái vỏ đen sì. Trước Tết không lâu, tôi giúp ông Vương già đến nhập hàng thì nhà vẫn còn dáng vẻ bị cháy rụi, nhanh vậy mà đã mở cửa lại rồi sao?

“Có ai không? Ông chủ có ở đó không?”

Tôi hướng về phía sau nhà gọi.

Gọi mấy tiếng liền, chẳng có ai trả lời, chỉ có tiếng của tôi vang vọng trong cửa hàng âm u.

Bỗng nhiên, tôi bị một giọng nói khàn khàn, già nua dọa cho giật mình!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc