"Hừ hừ, xem ra thằng nhãi ranh mày cũng lanh đấy!”
Lưu Đức Xương cười hiểm độc, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.
“Đem đồ Vương Vĩnh Thiện để lại cho mày giao ra đây!"
Đồ?
Lão Vương lúc lâm chung có dặn dò, sẽ có một nhân vật quan trọng đến tiệm lấy đồ, nhưng ông ta căn bản không nói cho mình là cái gì mà!
"Tôi không biết lão Vương có đồ gì."
Lưu Đức Xương đương nhiên không tin.
"Thằng nhãi, đến nước này rồi mà mày còn muốn giả ngây?”
Gã đổi sắc mặt,
“Kiên nhẫn của tao có hạn đấy, nếu bây giờ mày không giao đồ ra, tao lập tức đến nhà họ Trương!"
Nói xong, gã quay người định đi.
"Ấy, đợi đã!”
Tôi vội vàng gọi gã lại.
"Tôi, tôi tìm thử xem.”
Tôi nói qua loa, lóng ngóng tìm kiếm sau quầy, giả vờ đang tìm đồ.
Trong ngăn kéo quầy có chuông gió, thứ này không thể giao cho gã được, nếu không buổi tối Trương Đại Đầu và Trương Khánh Nguyên đến tìm tôi thì tôi xong đời.
Vậy rốt cuộc là thứ gì?
Tôi vắt óc suy nghĩ, ánh mắt lướt qua bọc vải đen phía dưới quầy, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Bà Điếc vừa nãy báo mộng cho tôi, nói có người hỏi xin đồ thì đưa cái bọc vải đen này cho người đó.
Dù thế nào, cứ thử xem sao.
Tôi cầm bọc vải đen lên, vừa quay người lại, đã thấy mắt Lưu Đức Xương sáng rực.
Thật sự là nó sao?
"Ha ha ha, Vương Vĩnh Thiện, mày không ngờ tới đâu, thứ mày bảo vệ cả đời, cuối cùng vẫn rơi vào tay tao!"
"Này, đừng quên chuyện ông đã hứa với tôi đấy!"
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng gã khuất dần, không biết nên vui hay nên hoang mang.
Thật sự là đồ trong cái bọc đen này sao?
Vậy bên trong rốt cuộc là cái gì?
Bà Điếc lại muốn làm vậy để làm gì…
Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi, cứ như đánh nhau, khiến đầu óc tôi đau nhức.
Giờ chuông gió hỏng rồi, dán lại không biết còn tác dụng không, tôi không lo được nhiều như vậy.
Tôi đóng cửa tiệm từ sớm, treo chuông gió lên cửa, rồi trở về lầu hai.
Trời nhá nhem tối, tôi bật tivi và tất cả đèn trong nhà, thu mình trên ghế sofa, lo lắng bất an chờ đợi.
Để tăng thêm dũng khí, tôi mở phim ma của Lâm Chánh Anh lên xem, nhưng không những không thấy bớt sợ mà càng xem càng thấy ghê.
Đang định đổi kênh thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm tôi giật bắn mình, cầm lên xem, là một số lạ.
"Alo? Ai vậy?”
Tôi mang theo nghi hoặc bắt máy.
"Lục Nhất Phàm?”
Đầu dây bên kia là giọng nữ, âm thanh du dương dễ nghe, chỉ là ngữ khí có chút lạnh lùng.
"Tôi đây, xin hỏi cô là ai?"
"Tôi ở dưới nhà anh, xuống mở cửa!”
Đối phương nói xong liền cúp máy, giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, không khỏi ngẩn người.
Trước cửa tiệm có một người đang đứng, dáng người thon thả, mặc áo khoác đen, mái tóc dài đơn giản buộc sau gáy.
Lại là cô ấy!
Sao cô ấy lại đến đây?
Tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, vội vàng kéo cửa cuốn lên, khuôn mặt xinh đẹp của người đẹp áo đen hiện ra trước mắt tôi.
"Cô, cô, cô… Tôi, tôi, tôi…”
Tôi kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
"Đóng cửa, lên lầu.”
Người đẹp liếc nhìn chuông gió treo trên cửa, thong thả bước vào tiệm, lạnh nhạt nói với tôi.
"Lên lầu làm gì?"
"Còn không nhanh lên, anh sắp mất mạng đến nơi rồi đấy!”
Vẻ mặt cô ấy vẫn lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn không giống đang nói về một chuyện quan trọng đến tính mạng.
Tôi ngẩn người, nhưng lập tức nhớ đến chuyện tiền mua mạng là do cô ấy nói cho tôi biết, hiểu rằng cô ấy chắc chắn biết chuyện gì đó.
Tôi làm theo lời cô ấy dặn, khóa cửa cuốn lại, rồi dẫn cô ấy lên lầu.
Người đẹp áo đen từ lúc bước vào cửa, mày đã hơi nhíu lại, ánh mắt cũng lộ vẻ ghét bỏ.
Tôi vội vàng nhặt những bộ quần áo bẩn vứt lung tung khắp nơi, ném hết vào phòng ngủ, rồi dọn dẹp ghế sofa, mời cô ấy ngồi xuống.
Do vội vàng xuống lầu, tivi vẫn chưa tắt, vẫn đang chiếu phim ma của Lâm Chánh Anh.
Đúng lúc lại chiếu đến đoạn nữ quỷ dụ dỗ đàn ông, hình ảnh nóng bỏng cộng thêm âm nhạc du dương, khiến bầu không khí trong căn phòng nhỏ này nhất thời có chút…
Tôi đỏ mặt, khẽ hắng giọng, vội vàng tắt tivi.
Người đẹp áo đen lúc này mới ngồi xuống sofa, đưa ngón tay trắng nõn chỉ vào cửa sổ:
“Kéo rèm cửa lại."
"Còn phải kéo rèm cửa nữa à…”
Trong lòng tôi hiểu rõ cô ấy tuyệt đối không phải muốn làm chuyện mờ ám gì với mình, nhưng trong đầu vẫn không khỏi suy nghĩ lung tung.
"Muốn sống thì nhanh lên!”
Thấy tôi ngẩn người, người đẹp áo đen mặt mày lạnh đi.
Tôi không dám ngẩn người nữa, vội vàng kéo tất cả rèm cửa trong nhà lại.
"Người đẹp, cô rốt cuộc có chuyện gì? Có thể nói nhanh được không, hôm nay tôi không tiện lắm.”
Thật ra tôi lo lắng cô ấy ở lại đây quá lâu, đụng phải vong hồn của Trương Đại Đầu và Trương Khánh Nguyên, liên lụy đến cô ấy.
"Lát nữa nghe thấy có người gọi tên anh, tuyệt đối đừng trả lời!”
Người đẹp áo đen nhìn tôi nói.
"Ai gọi tôi? Tại sao không được trả lời?”
Tôi bị cô ấy làm cho đầu óc rối bời.
"Lát nữa anh sẽ biết, còn nữa, đừng gọi tôi là người đẹp, tôi có tên, tôi tên là Tiêu Ỷ Nguyệt."
"Tôi tên là Lục Nhất Phàm, chào cô, chào cô."
"Tôi biết tên anh, không cần nói lại lần nữa.”
Nói xong câu này, Tiêu Ỷ Nguyệt không nói gì nữa, đoan trang ngồi trên ghế sofa, nhìn biểu cảm thì có vẻ như đang chờ đợi điều gì.
Lén lút ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng của cô ấy, cùng một đại mỹ nữ cực phẩm như vậy ở chung một phòng, tôi có chút căng thẳng, tay chân không biết nên để vào đâu, thế là bắt đầu tìm chuyện để nói.
"Im miệng!”
Tiêu Ỷ Nguyệt nhíu mày nhìn tôi, lạnh lùng chặn họng tôi.
May mắn là bầu không khí khiến người ta khó chịu này không kéo dài quá lâu, Tiêu Ỷ Nguyệt đột nhiên nói một câu:
“Đến rồi, đừng lên tiếng!"
"Ai đến?”
Tôi theo bản năng hỏi, sau đó liền nghe thấy dưới lầu có người gọi tôi.
"Anh Phàm, anh Phàm!"
Là giọng của Chu Tuyết, cô ấy tìm tôi có chuyện gì?
Tôi vừa định nói với Tiêu Ỷ Nguyệt đó là bạn tôi, lời còn chưa kịp nói ra, Tiêu Ỷ Nguyệt đột ngột đứng dậy kéo tôi lại, đưa tay bịt miệng tôi, vẻ mặt vô cùng khó coi!