Tay anh có chút lạnh, nhưng không phải là cái lạnh khiến cho người ta sợ hãi, mà tựa hồ mang theo một chút ấm áp.
Tôi sững sờ nhìn anh, nhất thời không rõ đây là thực hay mộng.
Nếu như đây không phải là mộng, vậy có phải là tôi có thể cứu lấy anh?
"Em đang nhìn gì thế?"
"Đại thiếu gia, anh sẽ lấy vợ à?"
Trần Lập Châu nhìn tôi, tựa hồ không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Sao em hỏi vậy?"
"Có thể nói cho em biết không?"
Trần Lập Châu nhìn tôi một lúc lâu, "Tháng sau ta sẽ đi lưu dương."
"Lưu dương?" Tay tôi run lên, bút lông lăn vài vòng trên tờ giấy rồi rơi xuống dưới đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tôi bỗng nhớ tới mấy quyển sách được viết bằng tiếng nước ngoài trên giá sách, hoá ra anh ấy cũng muốn đi lưu dương! Thế thì sao lại không đi? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi cảm tưởng trước mắt như có tấm màn sa đang dần được hé mở.
Tôi cắn răng nhìn anh, hỏi, "Đại thiếu gia, anh mang em theo với được không?"
Trần Lập Châu như bị câu hỏi lớn mật của tôi doạ sợ, anh trầm mặc một lúc thật lâu.
Đôi mắt thâm thuý lẳng lặng nhìn tôi. Trên người anh toả hương, không biết là mùi gì, nhưng ngửi thật dễ chịu.
Tôi sốt sắng hỏi, "Có thể không?"
"Được." Trần Lập Châu đột nhiên mỉm cười.
"Có điều, em mà dám đổi ý, ta sẽ mặc kệ em đó."
Tôi siết chặt nắm tay, nhìn Trần Lập Châu, mộng này chân thực quá, đến nỗi khiến cho tôi sinh ra một ý nghĩ táo bạo. Có lẽ, có lẽ anh ấy sẽ không cần phải chết, biết đâu tôi lại có thể cứu anh ấy...
Đôi mắt này, tôi không nỡ để cho nó phải khép lại.
"Đại thiếu, thái thái té xỉu!"
Một ŧıểυ nha hoàn bất ngờ xông vào.
"Xảy ra chuyện gì?"
ŧıểυ nha hoàn vành mắt ửng đỏ, ấp a ấp úng, "Trần quản gia nói có thư của lão gia ở bên kia gửi tới, báo là đã xảy ra chuyện, sau đó thái thái liền ngất xỉu."
Nha hoàn vừa dứt lời, Trần Lập Châu lập tức bước nhanh ra ngoài.
Tôi cũng vội vàng theo sát phía sau anh.
Vừa vào tới sân Trần phu nhân ở đã trông thấy được cảnh tượng người hầu ra ra vào vào, ai ai cũng mang theo vẻ mặt lo lắng.
Nha hoàn theo sau chúng tôi vội hô lên, "Đại thiếu gia tới."
Mọi người nghe được, lập tức liền dừng lại cúi chào. Một nam tử trẻ tuổi nhanh chóng bước ra khỏi đám người.
Thoạt nhìn ước chừng mới đầu hai mươi, một thân mặc trường sam màu xám, bề ngoài tuấn lãng bất phàm. Trông thấy Trần Lập Châu liền lập tức cúi đầu, "Đại thiếu gia."
"Mẹ tôi thế nào rồi?"
Nghe giọng tôi nhận ra ngay, thì ra đây chính là Trần Hà.
"Đã mời đại phu tới, không sao nữa rồi."
"Phụ thân bên kia xảy ra chuyện gì?" Trần Lập Châu thấp giọng hỏi.
Trần Hà khẽ liếc Trần đại thiếu, lại cúi đầu nói, "Trên đường về, lão gia nhiễm phải ôn dịch...Đã mất."
Tôi nghe xong mà lòng chấn động, vội vàng quay sang nhìn Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu sống lưng thẳng tắp, "Người ở đâu rồi?"
Giọng nói vẫn trầm ổn, không nghe ra một tia gợn sóng.
"Vẫn đang ở trên đường, ngày kia sẽ về tới nơi."
"Chuyện xảy ra khi nào, tại sao bây giờ mới báo?"
"Thấy bảo lão gia không cho nói, vốn cho rằng có thể trị được khỏi..."
"Lập Duy với Lập Viện đâu rồi?"
"Nhị thiếu gia đã ra ngoài, tam ŧıểυ thư đang ở trong phòng, vẫn chưa biết việc này."
Trần Lập Châu trầm mặc một chút.
"Cho gọi Lập Duy về, trước mắt đừng để tam ŧıểυ thư biết, lát nữa tôi sẽ tự đi nói với con bé."
"Vâng."
"Đại thiếu gia, vậy tang sự của lão gia?"
"Bây giờ bắt tay vào chuẩn bị luôn, đợi mẫu thân tỉnh tại, tôi sẽ đi nói chuyện với bà."
"Vâng."
Trần Hà thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Bàn tay đang bị Trần Lập Châu giấu ở trong ống tay áo siết chặt lại, khẽ run lên.