Nam Dạ Tước dường như đã lật tung hết cả thành phố Bạch Sa này lên, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy hình bóng của Dung Ân.
Anh biết là đã xảy ra chuyện, nhưng dấu hiệu Dung Ân mất tích hoàn toàn không có, hơn nữa ngay cả một chút đầu mối cũng không để lại, Mẹ Dung tự nhiên cũng sẽ đâm ra lo lắng, sau khi đã gọi điện khắp nơi cho tất cả những người có thể liên lạc được, nỗi thất vọng càng nhiều lại khiến bà càng khó chấp nhận.
Nam Dạ Tước chen chúc trong phòng khách nhỏ hẹp, ánh nắng rất u ám, bị cửa chớp che lại, xuyên thấu vào cũng chỉ có vài tia nhàn nhạt, rọi trên gương mặt kiên nghị tuấn tú của người đàn ông, tay phải anh sờ vào chiếc nhẫn ngón út trong tay trái, suy nghĩ xuất thần.
Mẹ Dung chống trán, đôi mắt đục đỏ ngầu, nhưng cũng không khóc lóc làm loạn, Nam Dạ Tước đứng dậy đến đến bên cạnh bà, ngồi xuống ghế, “Mẹ, con vốn đã nghĩ kỹ rồi, ngày mồng một tháng năm này sẽ kết hôn với Ân Ân, rất nhiều chuyện, con cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng mà, con vẫn chưa kịp nói gì với cô ấy…”
Người đàn ông cúi đầu, cảm giác bờ vai chùng xuống, năm ngón tay Mẹ Dung dùng sức nắm chặt bả vai anh, “Tước, con nói xem… Ân Ân đi đâu được chứ, tại sao ngay cả một cuộc điện thoại nó cũng không có.”
“Mẹ,” Nam Dạ Tước đứng dậy, thuận thế vòng trên người Mẹ Dung, “Không việc gì, con nhất định sẽ tìm được cô ấy…”
Thật vất vả mới an ủi bà xong, sau khi Mẹ Dung ngủ, Nam Dạ Tước đắp lại chăn cho bà, ở đầu giường đứng yên thật lâu, sau khi Dung Ân mất tích, anh mỗi ngày đều đến đây, Ngự Cảnh uyển trống rỗng, bây giờ cô không ở đó, lại càng không có hơi người tỏa ra.
Tắt đèn trên đầu giường, cách bài trí ở đây anh đã rất quen thuộc, cho dù là trong bóng đêm, lúc đi ra cũng sẽ không đụng vào chân.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, Nam Dạ Tước chui vào trong xe thể ȶᏂασ, không mở hệ thống sưởi, sau khi đặt hai tay trên tay lái, liền vùi mặt vào giữa khuỷu tay.
Anh rất nhớ Dung Ân, mở mắt ra, nhắm mắt lại, hình như cũng có thể thấy được bộ dáng cô, tóc dài bồng bềnh ngồi trên sân thượng kia, anh chưa bao giờ che giấu tình yêu của mình đối với Dung Ân, cùng với sự quan tâm dành cho cô, tài sức nhiều hơn nữa, sớm đã thu lại dành hết cho cô, lúc cô đơn, anh chỉ là một người đàn ông.
Hơn nửa tháng đã trôi qua.
Những phản ứng của Dung Ân đã bắt đầu mãnh liệt, cả ngày ăn không ngon, lúc khó chịu nhất, ngay cả đứng lên từ trên giường cũng sẽ ói. Người bỗng chốc gầy gò đi mấy cân, cô vốn đã gầy, bây giờ nhìn lại càng giống có thể bị gió cuốn bay lung tung.
Sở Mộ chỉ để cô đi lại trong gian phòng này, cô mặc dù khó chịu, lại không thích nằm, đa số thời gian đều là đứng trước cửa sổ, có đôi khi, bên ngoài quá lạnh, bên trong sẽ kết nên một tầng hơi nước, cô luôn dùng hai tay lau lấy một khoảng rộng bằng bàn tay, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Dung Ân tin tưởng, Nam Dạ Tước sẽ lại đến.
Sở Mộ tìm cho cô một nhà chuyên gia dinh dưỡng, nhưng Dung Ân vẫn ăn không vô món gì, vẫn là đang không ngừng xuống cân.
Nước mắt của cô, đã cạn kiệt từ lâu, không còn khóc trước mặt người khác nữa.
Đẩy cửa ra, lúc Sở Mộ đi tới, vẫn chứng kiến cô đứng trước cửa sổ như cũ, thế đứng thẳng tắp, hai tay đặt trên cửa sổ, tóc dài đã qua thắt lưng, từ trước đến nay lòng bà luôn cứng rắn, nhưng vài lần liên tiếp, trái tim không khỏi có chút mềm mỏng, “Không cần đợi nữa đâu, nơi này, nó sẽ không đến nữa.”
Dung Ân thật lâu cũng không nói gì, ngón tay đã rũ xuống, cũng nắm lại, “Con muốn chờ, chỉ có như vậy, con mới có thêm chút sức lực để tiếp tục kiên trì, nếu không, con sẽ mất đi tất cả can đảm.”
“Đứa bé trong bụng vẫn khỏe chứ?”
Dung Ân đưa bàn tay mở ra, bắt đầu xoa lên bụng, “Nó rất nghịch ngợm, thường xuyên quậy phá đến nỗi con ăn không ngon ngủ không yên, nhưng mà, con trước giờ chưa từng thấy niềm hạnh phúc nào giống như bây giờ.”
Sở Mộ đã làm mẹ, tự nhiên sẽ biết rõ điều kỳ diệu này, bà bước vài bước đến bên cạnh Dung Ân, “Cô chắc chắn là rất hận tôi hả?”
Dung Ân cố nén sự khó chịu trong lồng ngực, cô về lại bên giường, “Con chỉ là, rất muốn để anh ấy ở bên cạnh con vào lúc này, chúng con nên cùng nhau ở bên khi nó trưởng thành, nếu như ngày nào đó Tước biết được, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.”
“Cô và Dung Ái không giống nhau đâu, tôi không ngại nói cho cô biết, đứa bé này, tôi sẽ cho nó một thân phận, lúc cô không còn ở đây, con bé đã ở cùng với Tước, hơn nữa, bây giờ đã để cho Tước biết con bé đã mang thai, con của cô, sau này sẽ về lại bên cạnh Tước, còn em gái của cô, tương lai chính là mẹ của nó.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Dung Ân đầy kinh ngạc, “Không thể nào!”
“Không có gì là không thể, say rượu mất lý trí, đến lúc đó hiện trường vụ việc có thể làm giả, cô nên biết, đứa con ở bên cạnh nó, thì sẽ không có gì là tiếc nuối như cô đã nói rồi.”
Dung Ân lắc đầu, “Con sẽ không tin, đứa bé này là của con, ai cũng không thể tách rời chúng con, bác gái, nếu là đổi lại là trước kia, con không chút nghĩ ngợi sẽ tin những lời này của bác, nhưng bây giờ, sẽ không…”
Sở Mộ đứng dậy ra khỏi phòng, bà mặc kệ Dung Ân có tin hay không, trên thực tế, bà thật sự đã đem ý nghĩ này tiết lộ cho Dung Ái biết.
Đi vào trong phòng khách, Dung Ái không biết đã tới từ lúc nào, đôi mắt đỏ lên, nhìn thấy Sở Mộ liền đứng lên,”Dì ơi, cách này không thể thực hiện được…”
“Sao vậy?”
“Buổi tối tụi con thực sự cũng đã uống rượu, nhưng anh ấy không có đụng vào con, bây giờ con nói mình mang thai, anh Tước không tin, con lấy tờ giấy dì đưa cho con ra chứng minh, nhưng anh không nói lời nào gọi bác sĩ tư nhân của mình tới, con nào dám nán lại lâu, hơn nữa lại còn có cả Duật Tôn kia, hình như là nhìn một cái là đã nhìn được thấu con rồi vậy.” Dung Ái đến bên cạnh Sở Mộ ngồi lại trong ghế sô pha, “Mấy ngày nay, con cũng không dám đi qua bên Ngự Cảnh Uyển.”
Sở Mộ vốn nghĩ sẽ sắp xếp chuyện bọn họ một cách thuận lợi đâu vào đấy, còn được ôm cả đứa cháu nội, bà vỗ vỗ tay Dung Ái, cũng khó trách, ai bảo Nam Dạ Tước là con trai của bà, nếu thật có thể dễ dàng bị qua mặt như vậy, làm sao có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay?
Bà tùy ý an ủi vài câu, liền đi ra ngoài, Dung Ái biết rõ Dung Ân bị giam tại đây, lúc mở cửa phòng, Dung Ân đang ngồi ở mép giường, lúc nhìn thấy cô ta, vẻ mặt cũng không quá kinh ngạc.
“Chị.”
Dung Ái khép cửa phòng lại, Dung Ân nghe thấy cách xưng hô thế này, không khỏi tròn mắt.
Thấy cô không nói lời nào, Dung Ái liền tiến lên vài bước, “Trông thấy tôi không phải là nên vui mừng sao? Có lẽ, tôi có thể dẫn cô ra ngoài.”
Dung Ân thần sắc mờ nhạt, ở lì trong gian phòng này, chưa bao giờ đi ra khỏi đây một bước, màu da càng có vẻ trắng nõn hơn, “Nếu như cô thật sự muốn đẫn tôi ra ngoài, lần này vào đây, không phải là cô, mà đã là anh ấy.”
Dung Ái đanh mặt lại, những móng tay đầy hoa văn bấu sâu vào lòng bàn tay, “Cô biết không, tôi rất chán ghét sự chắc nịch này của cô, cô dựa vào cái gì cho rằng Tước sẽ không vứt bỏ cô, dựa vào cái gì cho rằng anh ấy sẽ chờ cô, tôi cho cô biết, cô sai rồi…”
Dung Ân thần sắc thanh liệt, “Cô chưa từng trải qua, cô sẽ không hiểu được.”
Việc sinh ly tử biệt đó, vừa có nỗi hận đến thấu tận trong xương tủy, cùng với tất cả những thay đổi mãnh liệt về sau tạo nên tình yêu, là cô cùng Nam Dạ Tước dùng sinh mạng của mình để đổi lấy, người khác làm sao có thể hiểu?
“Nhưng mà, tôi cũng yêu anh ấy, tôi gọi cô một tiếng chị, cô cũng nên lui ra khỏi thế giới của anh ấy đi, Dì sẽ không ấy người gặp lại nhau đâu, nếu như vậy, cô sẽ đau khổ cả đời, tôi cầu xin cô, như vậy vẫn còn hơn là làm cho anh ấy bỏ cuộc…”
“Có phải cô nói, muốn tôi làm cho anh ấy bỏ cuộc không?”
“Đúng, cô có thể viết thư, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách bỏ ở Ngự Cảnh Uyển, chỉ cần anh biết là do cô tự mình muốn đi, nhất định là sẽ quên đi rất nhanh…”
“Mấy người không cần phải hao phí tâm tư, ” Dung Ân chỉ cảm thấy mệt mỏi, đầu váng mắt hoa dữ dội, cô đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài là một mãnh đất trống rất lớn,lần nào cô cũng nhìn chằm chằm cánh cổng kia, “Dung Ái, tôi biết rõ cô chưa từng thừa nhận tôi đây là Chị, tôi cũng không hào phóng như vậy, chuyện gì cũng có thể nhường nhịn, mẹ tôi đợi hai mươi mấy năm, nhường nhịn là hạnh phúc của bà. Không, không phải là nhường nhịn, bà rõ ràng biết rõ sự lựa chọn của người đàn ông đó, cho nên, bà không kiên trì nữa, tôi cũng giống như vậy, nếu như là anh ấy bỏ cuộc, thì sự kiên trì của tôi cũng sẽ không còn, cô cầu xin tôi là không có ích gì đâu, nếu đã yêu sâu đậm, tôi tình nguyện để anh ấy đau khổ cả đời, cũng không muốn anh ấy bỏ cuộc, nếu như vậy, cũng không biết trong lòng có thể nhớ thương gì, còn có thể trông cậy vào những gì? Nhưng ít nhất, bây giờ anh ấy vẫn còn có thể nhớ kỹ chút đau này.”
Dung Ái nhìn chằm chằm cô bên mặt cô, “Cô thật sự là vững tin như vậy sao?”
“Đúng, sự kiên trì này, đều là anh ấy đã cho tôi.” Nam Dạ Tước đã dùng khoảng thời gian dài như vậy mới có thể hâm nóng trái tim cô, hôm nay, trong lòng cô quả nhiên rất sôi sục, đây chính là Dung Ân, cô yêu anh, cho nên sẽ vứt hết tất cả để tin tưởng anh, nếu như ngay cả những thứ này cũng không thể cho đi, sao có thể gọi là yêu?
“Tốt… Vậy tôi sẽ xem thử, mấy người yêu nhau như thế nào,” Dung Ái nghiến răng, ánh mắt bên trong dường như nổi lửa lên, “Tôi sẽ thường xuyên tới thăm cô, nhìn xem bụng của cô từng ngày một to ra như thế nào, nhìn xem con của cô được sinh ra như thế nào, nhìn xem cô già đi từng ngày từng ngày như thế nào, Nam Dạ Tước mãi mãi cũng sẽ không biết được, cô đã bị giam trên hòn đảo này, nếu anh ấy biết cô còn mang thai con anh ấy, cô nói xem, anh ấy sẽ phản ứng sao đây?”
Trong mắt Dung Ân bỗng dưng thoáng hiện lên đau đớn, cô nhắm mắt lại, không nói thêm nửa lời, Dung Ái thấy thế, cũng giận dữ rời khỏi.
Qua bốn tháng sau, bụng Dung Ân đã có chút ít rõ ràng, cô cố gắng không nghĩ đến việc Nam Dạ Tước tìm không được cô sẽ lo lắng lo lắng cỡ nào nữa, mẹ ở bên đó lại sẽ như thế nào, lúc khó chịu, cô cảm giác mình chống đỡ không nổi nữa, mỗi khi như vậy, cô sẽ một mình nằm trên giường, nghĩ, con của mình là con trai hay con gái. Sẽ giống ai hơn, cô hy vọng có thể giống Nam Dạ Tước, là một bản sao thu nhỏ của anh.
Nhớ nhung, không một giây phút nào là không giày xé trái tim Dung Ân, nếu không phải là có đứa bé này, cô sợ là thật sự sẽ không thể chịu đựng nổi, cô không biết Nam Dạ Tước như thế nào rồi, cô chỉ biết là, anh nhất định là sống không vui vẻ gì.