Khuỷu tay Dung Ân chống trên mặt đất, rất đau, chỗ khuỷu tay và cổ tay đã rách da.
Trần Kiều giống như một con thú khốn khổ, ánh mắt đỏ bừng, âu phục trên người xốc xếch đầu tóc rối bời, sự lo lắng cùng bất an trong ánh mắt đều bị phơi bày ở dưới ánh đèn.
Ánh mắt Duật Tôn mỉm cười, đang đứng ở trước bệ bắn ngắm nghía khẩu súng, động tác của người đàn ông rất thuần thục, vừa nhìn thì biết không phải là loại múa rìu qua mắt thợ.
Dung Ân cố vài lần mới có thể đứng lên được, đau đến mức khiến cô nhíu anh, “Nam Dạ Tước, anh lại muốn làm gì?”
Ân Ân, tôi nói, đưa em đến xem trò hay.” Nam Dạ Tước đi đến bên bệ bắn, Duật Tôn đưa súng lục đã nạp sẵn đạn cho anh, ngón tay thon dài của người đàn ông xoay xoay nó mấy vòng nắm chặt trong lòng bàn tay, tay phải của anh duỗi thẳng, họng súng nhắm thẳng vào Trần Kiều.
“Nam Dạ Tước, anh…” Dung Ân vội giữ lấy cánh tay anh, Trần Kiều dù có thay đổi như thế nào, cũng không cần phải lấy mạng hắn, “Đến tột cùng là anh cùng anh ta có thù oán gì, công ty của anh ta đã bị anh làm phá sản, anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Ân Ân, không phải là tôi cùng hắn có thù oán gì, là hai người có thù oán.” Cánh tay Nam Dạ Tước nhẹ phất, đã đẩy Dung Ân ra.
Nửa người cô bị ngã trên bệ, động tác Nam Dạ Tước rất nhanh, mở chốt an toàn. chỉ nghe thấy một tiếng súng rất lớn, Trần Kiều lúc này sợ tới mức ngồi xổm xuống đất, hai tay bịt kín lỗ tai.
Kĩ thuật bắn của người đàn ông rất chuẩn, trúng ngay vòng số 10 ngay giữa đỉnh đầu hắn, Nam Dạ Tước ném súng trên bệ, hướng A Nguyên nháy mắt, “ Kéo ra.”
Hai chân của Trần Kiều sớm đã mềm nhũng, lúc bị lôi đi thân thể không chút sức lực, cả người không chỗ nào không nhếch nhác
“Các người…các người rốt cuộc là muốn như thế nào?” giọng nói người đàn ông run rẩy.
Nam Dạ Tước xách cổ áo hắn lên, đem cả người Trần Kiều đặt trên bệ bắn, “Tập đoàn Viễn Thiệp anh đã chiếm được rồi, còn muốn gì nữa?”
“Tôimuốn mạng của anh!” Giọng nói của Nam Dạ Tước đầy hung ác, Dung Ân thấy thế, vội vàng kéo cổ tay anh “Anh điên rồi sao, đây là mạng người, hơn nữa Trần Kiều cũng chưa từng hại anh, Nam Dạ Tước, tại sao phải như vậy?”
“Em đang ở đây cầu xin thay cho hắn sao?” đôi mắt đầy hung ác của người đàn ông đảo qua, “Dung Ân, em lại xin tha cho hắn?”
Dung Ân bị anh trừng mắt liền rút tay lại, sau lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, tay trái của Nam Dạ Tước đè chặt sau gáy của Trần Kiều, “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nhìn thấy người phụ nữ này không?” tầm mắt anh đang nhìn Dung Ân liền thu hồi lại, “Tôi nhớ rõ, anh dường như vẫn luôn muốn có cô ấy phải không? Hôm nay, nếu anh mở miệng, tôi liền để anh đưa cô ấy đi, thế nào? Tôi tặng cô ấy cho anh.”
“Nam Dạ Tước!” sắc mặt Dung Ân khó coi, hai tay buông bên người nắm chặt thành quyền, thần sắc vừa khẩn trương lại vừa tức giận, tiếng nói phát ra cũng không ngừng run rẩy.
Nam Dạ Tước liếc mắt, nửa người trên mặc âu phục màu trắng cúi xuống, khóe miệng nhếch lên, mái tóc ngắn màu nho gần như chạm tới mặt Trần Kiều, “Cho anh lựa chọn, tập đoàn Viễn Thiệp và Dung Ân, tôi cho anh chọn một.”
“Nam Dạ Tước, anh cho rằng tôi dễ lừa lắm sao?” Trần Kiều nghiến răng nghiến lợi, “Anh ăn rồi làm sao có thể lại ói ra?”
“Vậy ý của anh là…” Nam Dạ Tước cười nhạt, “Không muốn người phụ nữ này, muốn Viễn Thiệp?”
“Nếu tôi thật sự muốn đưa Ân Ân đi, anh có thể đồng ý sao?” ánh mắt Trần Kiều lộ ra vẻ châm chọc, mắt đỏ ngầu, “Ai sẽ tin anh có lòng tốt như vậy .”
“Chỉ cần anh không chê tôi đã từng chơi qua, anh mang đi là được.” Nam Dạ Tước dứt lời liền buông lỏng tay ra, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Dung Ân, đẩy cô về phía Trần Kiều “Không phải em vẫn nói tôi là ác quỷ, muốn thoát khỏi tôi sao? Đi đi.”
Cơ thể đang bị áp chế của Trần Kiều được thả tự do, vẻ mặt hắn kinh ngạc, khó tin nhìn về phía mấy người, Nam Dạ Tước đi tới cạnh A Nguyên, anh rút điếu thuốc ra, A Nguyên vội châm lửa.
Dung Ân bởi vì bị anh đẩy mà ngã về phía trước mặt Trần Kiều, Nam Dạ Tước một chân cong lên, dáng vẻ tùy tiện mà lười biếng ngồi ở mép bàn, anh nheo nheo mắt hít nhẹ một hơi thuốc, tay trái chống bên người, đốm lửa lúc sáng lúc tối. Ba người giống như đang suy nghĩ gì đó, ai cũng không liếc về phía này một cái, sự thờ ơ lúc trước của Trần Kiều dần biến mất, hắn vội đi tới kéo tay Dung Ân, “Ân Ân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Hắn không hiểu Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ân hiểu hơn ai hết, cô biết rõ nếu bước ra khỏi đây nửa bước hậu quả sẽ thế nào.
Trần Kiều kéo cô, muốn đi về phía trước, Nam Dạ Tước hơi nghiêng đầu, khóe miệng giương lên một vòng cung gợi cảm vô cùng “Tôi nói, vì một người phụ nữ, anh thật sự không cần tập đoàn Viễn Thiệp sao?”
Bước chân của Trần Kiều dừng lại, Viễn Thiệp đã phá sản, hắn biết rõ Nam Dạ Tước không thể nào đem nó trả lại cho hắn, mà Dung Ân…
Người đàn ông cầm tay cô, nắm chặt hơn.
Trong mắt Nam Dạ Tước ẩn giấu nguy hiểm, ngón trỏ nhẹ gạt tàn thuốc, “Anh đem người phụ nữ này trả lại cho tôi, tôi đem tập đoàn Viễn Thiệp nguyên vẹn như lúc đầu cho anh, thế nào? Tôi nói được là làm được.”
Sắc mặt Trần Kiều hoảng hốt, “Nam Dạ Tước, anh lại muốn giở thủ đoạn gì nữa? Anh làm như vậy là có mục đích gì?”
“Không có mục đích gì cả, muốn hay không muốn, chỉ cần một câu của anh, nếu không muốn, đưa cô ấy đi đi, cửa ở kia –” cánh tay người đàn ông chỉ về phía sau lưng hai người.
Từ sắc mặt của Nam Dạ Tước, Trần Kiều nhìn không ra trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng người đàn ông này, bên ngoài thường thấy anh ta không thường ra bài theo lẽ thường, mu bàn tay Dung Ân bị lòng bàn tay ướt nhẹp của Trần Kiều bao quanh, cô muốn rút ra, cũng cảm giác được cánh tay trầm xuống, Trần Kiều đã trước một bước thả tay cô ra, “ Anh muốn trả lại tập đoàn Viễn Thiệp cho tôi như thế nào?”
Dung Ân ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, không cảm thấy giật mình, càng không thể nói tới thất vọng.
Vẻ mặt Trần Kiều có chút xấu hổ, cúi đầu “Ân Ân, em yên tâm, sau này anh…” khách quan mà nói, tập đoàn Viễn Thiệp không thể mất, chỉ có lấy lại nó, mới có thể có tương lai.
Khóe miệng Nam Dạ Tước nhếch lên rõ ràng ý tứ châm chọc, anh nhảy xuống đất, hai chân thon dài bước tới trước mặt Trần Kiều, đôi mắt hung ác nham hiểm, cũng không có nhìn đến Dung Ân một cái, người đàn ông động tác tao nhã hít một hơi thuốc lá, nhả khói lên mặt Trần Kiều, hắn cảm thấy gay mũi không thôi, muốn ho, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Vẻ mặt Nam Dạ Tước thay đổi, vòng qua đi tới phía sau Trần Kiều, anh xoay người đẩy Trần Kiều về phía trước, người đàn ông kia không ngờ anh lại đột nhiên dùng lực, bước chân vài bước mất cần bằng, bụng va phải mép bàn.
Trần Kiều đau đớn không nhịn được, cả người khụy xuống, lại bị Nam Dạ Tước nắm cổ áo ấn lên mặt bàn trơn bóng, một tay giữ chặt tay trái của Trần Kiều, một tay kia ấn điếu thuốc xuống mu bàn tay hắn.
“A –” tiếng thét đau đớn chói tai, mùi da thịt bị cháy lan tỏa trong không khí, có một loại cảm giác ươn ướt sền sệt, hai mắt Trần Kiều trợn tròn , cả cánh tay đều run rẩy.
“Cái anh gọi là tình yêu cũng chỉ là như vậy thôi,” mặt Nam Dạ Tước lộ vẻ giễu cợt, “Tôi nhớ rõ trước đây khi gặp anh, anh còn có gan cùng tôi ầm ĩ, nói cái gì mà anh thích Dung Ân, bây giờ sao lại không có can đảm? Hay là lá gan đã bị chó ăn mất?”
Miệng lưỡi người đàn ông này từ trước đến nay đều rất độc, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người khác.
Mu bàn tay Trần Kiều máu thịt lẫn lộn, tim Dung Ân không khỏi đập nhanh, cổ họng truyền tới cảm giác buồn nôn.
“Nam Dạ Tước, rốt cục anh muốn như thế nào?”
“Được, anh đã vội như vậy, tôi sẽ vào chủ đề,” người đàn ông chơi đùa xong rồi, cầm lấy súng bên cạnh chỉa vào mu bàn tay Trần Kiều, “Nói, lúc trước anh làm thế nào gặp được Diêm Việt, anh muốn hắn chết, chính là vì muốn có được tập đoàn Viễn Thiệp sao?”
Sắc mặt Trần Kiều biến sắc, Dung Ân khôi phục lại tinh thần, “Anh nói cái gì?”
“Nam Dạ Tước, anh thật bỉ ổi, là một mình anh hại chết Diêm Việt, bây giờ còn muốn đem tội danh này gán lên đầu tôi, tôi không có làm…” Trần Kiều như trước không thừa nhận.
“Là Diêm Việt trước khi chết chính miệng nói cho tôi, còn có chuyện lúc trước hắn biến thành người thực vật, cũng chính là do anh…”
“Không, Việt đã chết, anh nói bừa thế nào chả được…”
Nam Dạ Tước cũng không để cho hắn lắm điều nữa, cầm lấy súng, trên một ngón tay của Trần Kiều, trực tiếp ấn cò xuống.
“A—“ Một tiếng thê lương này, so với mới nãy còn ghê người hơn, cả ngón tay người đàn ông đứt rời, chỉ còn một miếng da dính liền ngón tay, nếu nói tay đứt ruột xót, Trần Kiều đau thiếu chút nữa ngất đi.
“Tôi khuyên anh nên nói thật đi, miễn cho da thịt phải chịu khổ.”
“Nam Dạ Tước…anh, anh còn biết đến luật pháp không…” Trần Kiều đau đến mức nằm sấp ở trên mặt bàn không thể động đậy, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống đến cổ, cả người đều run rẩy.
“Mẹ nó đừng có nói luật pháp với tôi!” Nam Dạ Tước mở chốt an toàn ra, bắn một phát xuống, nửa người trên cùng đầu của người đàn ông ngửa lên, cổ vươn thẳng, có thể thấy được đau đớn đến mức nào. Máu tươi bắn tung tóe lên âu phục màu trắng của Nam Dạ Tước, nồng nặc mùi tanh.
“Ở đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dung Ân không dám đứng gần quá, cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, một tay kịp thời chống đỡ ở mép bàn.
Không ai trả lời cô…Trần Kiều tựa trên mặt bàn thở hổn hển, ý thức dường như bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nam Dạ Tước phế đi hai ngón tay của người đàn ông này,đôi mắt không hề chớp, anh đưa họng súng nhắm vào Trần Kiều lần thứ hai, “Tôi có rất nhiều cách làm anh phải mở miệng ra, anh muốn nếm thử qua tất cả, phải không?”
“Trần Kiều, anh ta nói là sự thật sao?” Dung Ân nhìn người đàn ông đang bị áp chế, chỉ thấy ánh mắt hắn né tránh, đôi mắt cô đột nhiên trở nên âm u, chợt cảm thấy tối tăm không chút ánh sáng.
Nam Dạ Tước không để cho người khác có cơ hội, súng lúc đã mở chốt an toàn.
“Dừng…dừng tay…” ánh mắt Trần Kiều lộ vẻ tuyệt vọng, hắn biết, hôm nay hắn khó thoát được. Ngón tay đau như bị từng lưỡi dao sắc lăng trì, hắn thậm chí cho rằng chết cũng không có kinh khủng như vậy, nhưng mà, người đàn ông phía sau chính là ác ma, hắn sợ ngay cả cơ hội chết đàng hoàng cũng không có.
“Tôi nói, tôi nói hết…”
Trân Kiều nghĩ, điều hắn không nên nhất, chính là sinh ra ở nhà họ Trần.
Diêm Việt tỉnh, là lúc bọn họ đang tìm bằng chứng Diêm Minh dấn thân vào xã hội đen, không ai ngờ rằng, lại còn có một Diêm Việt.
Trần Bách Huy cả đời dồn hết sức lực tìm mọi cách để chiếm lại tập đoàn Viễn Thiệp, Diêm Việt tỉnh lại, đối với Trần gia mà nói không thể nghi ngờ là uy hiếp lớn nhất.
Trong bệnh viện canh giữ vô cùng nghiêm ngặc, tuy rằng thật khó khăn người nhà họ Diêm mới rời đi, nhưng bên ngoài vẫn có vệ sĩ, ngay cả con ruồi cũng đừng mong bay vào.
Đầu tiên Trần Kiều mua chuộc bệnh nhân ở phòng bên cạnh của Diêm Việt, sau đó mặc quần áo bác sĩ vào, đeo khẩu trang để che mắt vệ sĩ, vì sát vách phòng bệnh bên cạnh, bọn họ sẽ không nhìn kĩ. Hơn nữa lúc ấy đã gần rạng sáng.
Cho nên khi Trần Kiều trèo qua cửa sổ, cũng không có ai phát hiện.
Diêm Việt không có ngủ, hai mắt mở to, khi Trần Kiều đi vào anh quay đầu sang liền phát hiện.
“Trần Kiều…” Khi Diêm Việt nhìn thấy hắn, vẻ mặt phấn khởi, bởi vì chuyện trong hai năm khi anh đang hôn mê ai cũng không nói tới một chữ, cho nên, anh nghĩ Trần Kiều vẫn là người anh em tốt lúc trước của mình.
“Sao cậu lại mặc đồ bác sĩ?
Trần Kiều cẩn thận nhìn khuôn mặt này, đúng vậy, đây mới là Diêm Việt, diện mạo, thần sắc, dường như không hề thay đổi.
“Việt, cậu không phải đang ngủ ngon sao? Tại sao muốn tỉnh lại?” Trần Kiều đi đến bên giường anh, “Nếu cậu tiếp tục ngủ, hoặc là chết đi, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”
Mặt Diêm Việt lộ ra kinh ngạc, đôi mắt hiện lên không thể tin được, “Trần Kiều…”
“Cậu không phải cho là Ân Ân vẫn đang chờ cậu, cho nên cậu liền tỉnh lại đó chứ? Tôi nói cho cậu biết, đừng ngu ngốc mà mơ tưởng, cậu bây giờ chính là phế vật, động đậy cũng không được, nói chuyện cũng không lưu loát, lại nói, cậu đã hôn mê hai năm, cậu có biết trong khoảng thời gian này một người sẽ thay đổi nhiều thế nào không?” Hai tay Trần Kiều chống bên mặt Diêm Việt. “Lúc đó, Ân Ân nghĩ cậu đã chết, mà người nhà cậu lại cho rằng cô ấy hại cậu thành như vậy, em trai cậu, khi trở về đã thay thế thân phận của cậu, hắn bỡn cợt Ân Ân ở trong tay, trong tiệc đính hôn làm đủ loại khiến cô ấy nhục nhã, nói không chừng, cũng lợi dụng thân phận của cậu để chiếm đoạt cô ấy rồi…”
Diêm Việt kích động trán nổi đầy gân xanh, có thể nói ra được lời nói cũng là yếu ớt vô lực, “Cậu…cậu nói bậy.”
“À, còn có,” Trên mặt Trần Kiều mang theo nụ cười tàn nhẫn, “Hắn còn làm cho Dung Ân cùng đường, hại cô ấy phải đến quán bar làm bồi rượu, khiêu vũ, đắm chìm trong trụy lạc, cậu biết không? Ngay cả một cô gái kiêu ngạo như cô ấy. cuối cùng cũng phải cúi đầu, bị Nam Dạ Tước bao nuôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Diêm Việt đỏ bừng, bắt đầu ho khan, bởi vì nơi này cách bên ngoài một phòng nghỉ cho nên vệ sĩ không nghe thấy chút tiếng động nào, “Quên mất, cậu còn không biết Nam Dạ Tước là ai, hôm nay Dung Ân vội vã trở về cũng không phải là quay về nhà mình, mà là người đàn ông kia đang chờ cô ấy, cũng chỉ có cậu, như kẻ ngốc không biết gì, trong nhà của cậu trên dưới đều biết…”
Trần Kiều dừng một chút, lại mở miệng “Cậu có biết người đàn ông này có quyền thế đến như nào không? Hắn ta có thể hủy đi Diêm gia các người, đến lúc đó, cậu muốn nhìn thấy nhà mình nhà tan cửa nát sao?”
“Tôi không tin,” hai vai Diêm Việt run rẩy, trong ánh mắt lộ ra cứng cỏi, “Cho dù Ân Ân rơi vào tình cảnh này, tôi vẫn tin tưởng cô ấy..”
“Tin tưởng cái gì?” Trần Kiều cười lạnh, ánh mặt chuyển sang cảm thông, “Tin tưởng cô ấy sẽ trở lại bên cạnh cậu sao? Thật là buồn cười, cậu bây giờ là cái gì, một tên phế nhân, cậu cho là bác sĩ nói an ủi hai ba câu rằng cậu có thể đứng dậy, cậu liền tin? Cậu biết không, bây giờ cậu chính là cái gánh nặng lớn nhất, vốn dĩ Dung Ân có thể sống tốt, tôi nghĩ, cô ấy yêu người đàn ông kia rồi, nhưng trong lúc mấu chốt, phế nhân như cậu lại xuất hiện…”
Một câu phế nhân của hắn, cổ họng Diêm Việt cuồn cuộn, anh muốn nói, anh không phải phế nhân, anh có thể cho Dung Ân hạnh phúc.
Nhưng mà, anh muốn động đậy, lại không cử động được, anh muốn nhấc chân cũng nâng không được, Trần Kiều nói đúng, anh chính là phế nhân, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích, chẳng lẽ thật sự muốn mọi người phải luẩn quẩn bên mình, chờ đợi không biết đến khi nào anh hồi phục sao?
“Tập đoàn Viễn Thiệp, sắp hết rồi,” Trần Kiều kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường Diêm Việt, “Em trai cậu, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến tìm Dung Ân báo thù, tôi sắp xếp làm cho cậu ta nghiện ma túy, bây giờ, chỉ cần nắm được bằng chứng cậu ta giao dịch với xã hội đen, tôi liền có thể tiếp nhận Viễn Thiệp, đến lúc đó, Diêm gia các ngươi còn cái gì?”
Diêm Việt im lặng nằm kia, đôi mắt màu trà sáng thuần khiết, anh cảm thấy ngực đau đớn khó chịu, anh chưa từng nghĩ tới sau khi tỉnh lại, sẽ có nhiều chuyện đau đớn như vậy chờ mình. Trong tưởng tượng của Diêm Việt, từ trước đến nay đều rất tốt đẹp, có Ân Ân, có người nhà của anh, có bạn bè, tất cả đều có thể trở lại như lúc trước.
Ánh mắt người đàn ông từ từ ảm đạm xuống, anh không còn kịp nhóm lên ánh mặt trời kia nữa, cứ như vậy bị tàn phá sạch sẽ.
Anh không muốn nhìn thấy nước mắt của Ân Ân, khi Dung Ân rời đi, nói rằng hôm sau sẽ quay lại, khi cô đi, ánh mắt tránh né, thì ra không phải là chăm sóc mẹ Dung, mà là…cô thân bất do kỷ.
“Cho dù tôi không tiếp nhận, tập đoàn Viễn Thiệp cũng sẽ sụp đổ trong tay em trai cậu,” Trần Kiều nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Diêm Việt, hắn vươn tay, sau khi xốc chăn của Diêm Việt lên, đem mấy cái ống tiêm trên mu bàn tay của anh rút ra, “Cậu có muốn biết, ban đầu phấn hoa vì sao lại có trong dây chuyền kia không?”
Tầm mắt Diêm Việt nhìn ở mu bàn tay mình, Trần Kiều đem tay của anh thả lại vào chăn, đem cái ống trong bàn tay hắn, nhét vào, như vậy, cho dù có người bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Diêm Việt không hề tỏ ra hoảng sợ gì cả, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly kia chẳng qua nhìn về phía Trần Kiều, cái loại chua xót cùng bi thương này, đột nhiên đâm vào mắt khiến mắt hắn có chút nóng lên, không dám nhìn thẳng, cố gắng nhìn hướng khác.
“Nói như vậy…chuyện phấn hoa cũng là do cậu?
“Việt…” giọng nói của Trần Kiều không còn bén nhọn như lúc trước, trở nên có chút ảm đảm, “Chỉ có cậu xảy ra chuyện, Viễn Thiệp mới có thể một lần nữa trở lại Trần gia, hơn nữa…tôi yêu Ân Ân.”
Ánh mắt Diêm Việt không khỏi mở ra, Trần Kiều quay đầu đi chỗ khác, tránh hai mắt anh, “Tình cảm này, tôi đã giấu rất sâu, khi tôi nhìn thấy hai người bên nhau như hình với bóng, cậu có biết tôi ghen tỵ tới cỡ nào không?
“Trần Kiều…”cổ họng Diêm Việt nghẹn lại, anh dần dần cảm thấy hết sức lực chống đỡ hết nổi…
“Phấn hoa, là tôi thừa dịp cậu không để ý đã bỏ vào, còn thuốc xịt hen suyển, cũng là tôi…”
Diêm Việt nhắm hai mắt lại, bóng tối vô tận ập đến, khi lần nữa mở mắt ra, ngày trước thật là tốt đẹp, vì sao bây giờ lại trở nên hung ác như vậy, chẳng lẽ, vì những thứ quyền thế này sao? Cho tới bây giờ anh cũng tin tưởng hắn, lúc trước khi đi mua dây chuyền cũng là hai người cùng nhau đi chọn, có đôi lúc, bình xịt hen của anh cũng là do Trần Kiều chuẩn bị…
Diêm Việt ho lên rất nhỏ, anh biết cơ thể mình đã bắt đầu phản ứng, sau khi hệ thống dinh dưỡng bị rút ra, sau một tiếng, thấy cũng cứu không kịp.
Trần Kiều ngồi ở bên giường, không có ý định rời đi, “ Việt, thời gian không quay lại được, chúng ta cũng đã thay đổi, lại cũng không thể trở về như trước kia được nữa, cậu an tâm đi đi …”
Diêm Việt không sợ chết, thật, một chút cũng không sợ. Anh đã chết qua một lần, trong cái thế giới tối đen như mực đó, so với chết một chút cũng không tốt hơn, nhưng, anh cố gắng rới bây giờ, anh biết, Dung Ân, vẫn còn đang đợi anh.
Nha đầu ngốc kia, mỗi lần bỏ lại cô ở phía sau, cô ấy sẽ khóc, Ân Ân nói, bọn họ phải nắm chặt tay của đối phương, kề vai mà bước, không ai được đứng lại phía sau.
Nhưng mà..
Anh đã trở thành bộ dạng như thế này, phế nhân.
Anh nhất định sẽ phải đứng sau Ân Ân, liên lụy cô.
Thật ra thì, chết cũng tốt, anh có toàn bộ kí ức về bọn họ lúc đó, tất cả những thứ đó, không ai có thể thay thế được.
Trần Kiều nhìn thời gian, Diêm Việt bây giờ suy yếu vô cùng, hẳn là không có cách nào để đánh động vệ sĩ ở bên ngoài, hắn cẩn thận đặt ghế dựa lại vị trí lúc trước, cuối cùng nhìn một cái, liền từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Diêm Việt không có mở miệng kêu, anh đóng chặt miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng động, ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Cho đến khi bước chân đi tới giường, Diêm Việt mới nhìn rõ đi vào là một người đàn ông xa lạ, mái tóc màu đỏ rượu toát ra vẻ phô trương, ngũ quan tuyệt mỹ, âu phục màu trắng cao quý kiên nghị, hắn chỉ nhìn chắm chằm, không có mở miệng.
“Anh, chính là Diêm Việt?” mắt người đàn ông nheo lại, vẻ mặt cương quyết.
Ban đầu hai mắt Diêm Việt nheo lại, nghe thấy Nam Dạ Tước nói như vậy, không khỏi mở to đôi mắt.
Nhìn đôi mắt rất đẹp. Đây là cảm giác mà lần đầu Nam Dạ Tước nhận thấy khi nhìn thấy anh, trong suốt thấy đáy, trong sáng thuần khiết, có thể liếc mắt một cái liền thấy nội tâm sâu trong con người anh. Hai tay người đàn ông đút trong túi, anh nghĩ, có thể làm người thừa kế của Diêm gia, ít nhất cũng phải có khí chất lạnh như băng, chỉ là Diêm Việt ở trước mặt, tất nhiên sẽ không khiến người ta có chút nào cảm giác uy hiếp. Nhìn anh ta rất suy yếu, mái tóc màu nâu sẫm rũ trước trán, sắc mặt tái nhợt.
“Tôi là, Nam Dạ Tước.” không biết tại sao, người đàn ông nói ra tên của mình.
Đôi mắt ảm đạm của Diêm Việt bỗng sáng lên, anh ta chính là Nam Dạ Tước mà Trần Kiều nhắc đến? Khóe miệng đang buông xuống của anh cố gắng giương lên một cái, cố gắng tỏ ra thân thiện “Xin chào.”
Diêm Việt biết, anh không còn nhiều thời gian.
“Tôi biết bây giờ Ân Ân đang ở cùng anh,” Diêm Việt ho khan, mặt đỏ lên, Nam Dạ Tước kéo ghế ngồi xuống bên giường, chờ anh nói tiếp, “Tôi không thể tiếp tục ở bên cô ấy, tôi cảm thấy đã quá mệt mỏi.”
“Nói như vậy, anh muốn buông tha cho cô ấy?”
Diêm Việt khó chịu,lần này thở có chút hổn hển, anh lắc đầu, nhưng không tiếp tục đề tài này, “Anh, anh có biết Trần Kiều không?”
Nam Dạ Tước theo bản năng cau mày, “Biết.”
Hiện tại Diêm Việt chỉ có thể gặp Nam Dạ Tước, hơn nữa, lúc đó bọn họ lại tồn tại một chút liên quan nào đó với nhau, anh lựa chọn tin tưởng anh ta, “Anh có thể giúp tôi một việc không?”
Người đàn ông không biết anh sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào, “Việc gì?”
“Thâu tóm…Viễn Thiệp”
Đôi mắt Nam Dạ Tước hiện lên nghi ngờ, hoài nghi rằng mình đã nghe nhầm, miệng anh nhếch lên châm chọc “Thâu tóm tập đoàn Viễn Thiệp?”
“Đúng,” ánh mắt Diêm Việt tràn đầy nghiêm túc, anh nhìn thấy tay của Diêm Minh, Diêm Việt biết tính cách em trai mình từ nhỏ đã trầm lặng, hơn nữa Trần Kiều vào lúc này sẽ không lừa anh, tập đoàn Viễn Thiệp khẳng định là đã chia năm xẻ bảy, anh không muốn Diêm Minh càng ngày càng lún sâu, “Hi vọng anh có thể, tiếp nhận Viễn Thiệp.”
Thay vì đợi Trần Kiều tóm được chứng cớ Diêm Minh giao thiệp với xã hội đen, không bằng để cho Viễn Thiệp một lần nữa đổi chủ. Ít nhất, những chứng cứ đó sẽ không bị đưa ra ánh sáng, Diêm Minh sẽ không bị hủy hoại.
Cái công ty này, lòng người không không, đã bị phá hủy.
Mà sở dĩ Diêm Việt đưa ra yêu cầu như vậy, cùng lúc, có thể cứu được người nhà mình, mặt khác, để Nam Dạ Tước thâu tóm, sẽ giống như hợp tác kinh doanh, sẽ không để Nam Dạ Tước chịu lỗ. Diêm Việt không muốn nợ anh ta.
“Nhưng mà, tại sao tôi phải giúp anh?” Nam Dạ Tước là thương nhân, “Hơn nữa, đây là chuyện nội bộ của Viễn Thiệp các người.”
Diêm Việt lại ho lên, Nam Dạ Tước thấy có gì đó bất thường, “Anh làm sao vậy?”
“Nếu không có chuyện hai năm trước, tôi đối với Ân Ân, đời này nhất định sẽ không buông tay…” Ánh mắt Diêm Việt mơ màng, trong cổ họng ho đến miệng có cảm giác máu tươi trào ra, “Bảo vệ tốt Ân Ân, để cô ấy tránh xa Trần Kiều…”
Đôi mắt dài hẹp của Nam Dạ Tước đột nhiên trở nên thâm thúy, đèn trong phòng bệnh rất sáng, đừng nói là bệnh nhân, cho dù là người bình thường ở hoàn cảnh như vậy cũng khó mà ngủ được, nó làm cho thần kinh của người ta từng giây từng phút khẩn trương, khó mà thả lỏng được, “Tại sao?”
Diêm Việt há miệng thở dốc, môi đã khô nứt “Hắn vừa rồi đã tới đây…” Vẻ mặt Diêm Việt dường như vô cùng đau đớn, “Tôi biến thành như thế này, cũng là bởi vì, trong sợi dây chuyền mà tôi tặng Ân Ân hắn đã cho phấn hoa mà tôi bị dị ứng vào, mục đích của hắn, chính là Viễn Thiệp, còn có Ân Ân…”
Nam Dạ Tước không nghĩ tới anh và Diêm Việt lần đầu tiên gặp mặt, lại gặp phải hoàn cảnh này. Anh muốn cùng Diêm Việt tranh giành, chỉ không ngờ rằng, Diêm Việt lại muốn hoàn toàn buông tay như vậy. Điều này làm cho Nam Dạ Tước không khỏi có chút tội nghiệp thay Dung Ân anh nghĩ thầm thật không đáng, thì ra sống trong quá khứ, chẳng qua chỉ có mình cô mà thôi.
Lúc Trần Kiều đi đem tay Diêm Việt nhét dưới chăn, quên mất chặn chăn lại, lần này, cái tay kia theo chăn tuột ra ngoài, rớt theo xuống, còn có cái ống đã bị rút ra kia.
Ánh mắt Nam Dạ Tước thuận theo nhìn xuống, sự khinh thường trong đôi mắt bị thay thế bởi giật mình, anh kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy sắc mặt Diêm Việt không chút thay đổi, cũng không hoảng sợ như trong tưởng tượng của anh.
“Tôi không biết, rốt cuộc anh yêu Ân Ân bao nhiêu, nhưng mà…tôi xin anh, nhất định phải đối tốt với Ân Ân…”
Sự hờ hững ban đầu của Nam Dạ Tước bởi những lời nói của người đàn ông này mà tiêu tan, anh cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, vội vàng đứng dậy muốn ấn đèn báo hiệu trên đầu giường.
“Vô dụng…” mu bàn tay Diêm Việt buông xuống ở ngoài chăn, mảng lớn máu ứ động tràn ra ngoài, năm ngón tay gầy gò đến khô héo, Nam Dạ Tước biết hệ thống dinh dưỡng này bị rút ra chưa lâu, “Anh đã biết, vì sao vừa rồi không nói?”
“Tôi nghĩ tôi đi rồi, tôi sẽ để lại hạnh phúc cho Ân Ân.”
Nam Dạ Tước ngồi lại ghế, thần sắc chán nản, anh thử lấy một ánh mắt khác để đánh giá Diêm Việt, quả nhiên người đàn ông trên giường bệnh này thật chói mắt, bất cứ ai cũng không thể so được với phong thái của anh, ngay cả Nam Dạ Tước cũng không được, “Vậy anh dựa vào cái gì cho là không có anh, cô ấy sẽ hạnh phúc?”
Dung Ân đối với Diêm Việt cố chấp, toàn bộ Nam Dạ Tước đều nhìn thấy ở trong mắt.
“Tôi không muốn làm liên lụy đến hạnh phúc của cô ấy…” Trần Kiều nói một câu rất đúng, hai năm, thời gian trôi qua, cái gì cũng thay đổi, “Điều quan trọng nhất, là để cho Ân Ân sống thật tốt…”
Anh cũng nghĩ đến, anh đi, cô nhất định sẽ thương tâm muốn chết mất?
Nam Dạ Tước không khỏi bị người đàn ông này làm cho cảm động, trong lòng, cảm giác thật kì diệu, “Anh cần phải sống, ai hại anh, anh phải mở to mắt mà nhìn thấy báo ứng của hắn.”
Mà Diêm Việt, không thích hợp nhất chính là với loại đấu tranh mờ ám này, “Tôi hi vọng Trần Kiều sẽ bị trừng phạt thích đáng, mặc kệ là thế nào, tôi tin tưởng vào pháp luật..
Diêm Việt chưa kịp để lại lời nói khác, anh đi rất nhanh, điều duy nhất anh cảm thấy tiếc nuối chính là trước khi ra đi không được gặp Ân Ân.
Cho nên, mắt anh vẫn mở to, không có nhắm lại.
Nam Dạ Tước ngồi bên giường Diêm Việt thật lâu, tầm mắt anh dừng lại trên mu bàn tay tím xanh của Diêm Việt, anh muốn cứu anh ta, cũng đã không còn kịp rồi.
Cơ hội tiếp tục sống, là bị Trần Kiều phá hủy, cũng là do Diêm Việt tự mình buông tay.
Có lẽ, anh còn rất nhiều lời muốn nói với Dung Ân, nhưng không còn kịp nữa, ông trời chỉ cho anh thời gian ngắn ngủi như vậy, anh tỉnh dậy, thấy được Dung Ân cười, anh nên thấy tỏa mãn.
Anh không phải không tin tưởng tình yêu lúc đó của bọn họ, chỉ là, anh không muốn làʍ t̠ìиɦ yêu này trở nên quá mệt mỏi, quá nặng nề.
Ân Ân của anh, hẳn là nên sống dưới dự chở che của mặt trời, nhưng anh chỉ có thể nằm ở trong bóng tối này, không thể cho cô sự ấm áp.
Tin tưởng luật pháp?
Nam Dạ Tước muốn cười, lại phát hiện khóe miệng như thế nào cũng không nhếch lên được, anh và Diêm Việt vốn không quen biết, thậm chí, là quan hệ tình địch giương gươm nổ súng, người đàn ông đứng dậy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt bình yên của Diêm Việt.
Trong phòng bệnh, chỉ có hai người bọn họ, chuyện Trần Kiều hại chết Diêm Việt, trừ Nam Dạ Tước, ai cũng không biết.
Mặc dù anh không có đáp ứng yêu cầu của Diêm Việt, nhưng trong lòng Nam Dạ Tước biết, anh đã nhận lời.
Điều quan trọng nhất, là để cho Dung Ân sống thật tốt.
Sau đó, thâu tóm Viễn Thiệp, ngăn cản Trần Kiều, nếu dùng thủ đoạn lúc trước của Nam Dạ Tước, anh muốn đùa chết Trần Kiều, không cần tốn thời gian và sức lực. Nhưng mà, tầm mắt người đàn ông dừng lại trên đôi mắt không thể nhắm lại của Diêm Việt, màu trà thuần khiết, như trước sáng trong như ngọc lưu ly. Anh bỗng nhiên hiểu được sự kiên trì của Dung Ân, loại sáng ngời cùng tinh khiết như thế, anh hoàn toàn chưa từng thấy qua..
Diêm Việt nói, anh tin tưởng pháp luật, để pháp luật trừng trị Trần Kiều.
Trong mắt Nam Dạ Tước lộ ra một loại đau thương ngấm ngầm chịu đựng, người đàn ông quanh người tỏa ra ấm áp này, đến lúc chết vẫn còn kiên trì, muốn dùng luật pháp để trừng trị Trần Kiều, mà không phải, cùng hắn ăn miếng trả miếng, thậm chí Nam Dạ Tước cảm thấy, bất cứ thủ đoạn đen tối nào, đối với hắn ta cũng là một loại bẩn thỉu.
Khi anh bước ra khỏi cửa, anh liền phá lệ, Nam Dạ Tước tính toán để cho Trần Kiều có chút thời gian, dùng pháp luật, đưa hắn đi.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, A Nguyên cùng Lí Hàng đang canh giữ bên ngoài, tầm mắt Nam Dạ Tước bị chiếu rọi có chút mong lung, anh nâng cánh tay lên, lại cảm thấy toàn thân vô lực.
Diêm Việt cô độc nằm ở đó, hoàn hảo, lúc anh đi không còn tối như mực như trước nữa, nhưng, anh cảm thấy rất trống rỗng, giống như là thiếu đi một đoạn trời gian tốt đẹp đã qua, anh còn ngây ngô trong sân trường, dưới tán cây bạch quả vàng rượm.
Lại trở về lúc anh cùng với Ân Ân ở trên núi.
Lần đầu Nam Dạ Tước bỏ qua vẻ hung ác của mình, Diêm Việt là người khắc sâu trong đáy lòng Dung Ân, anh không muốn thừa nhận chính mình bị anh ta làm cho rung động, nhưng, căn cứ vào việc anh làm, Nam Dạ Tước thực sự không thể tìm được lí do để thuyết phục chính mình.
Hoặc là, anh muốn mượn tay mình, làm cho quá khứ của Dung Ân cùng Diêm Việt đặt dấu chấm hết.
Anh bắt đầu kế hoạch thâu tóm lại tập đoàn Viễn Thiệp, chuyện của Trần Kiều, anh cũng âm thầm phái người điều tra, nhưng chuyện năm đó chết không đối chứng, tất cả chuyện trong phòng bệnh, càng không có chứng cứ nào có thể đưa ra.
Mà mấu chốt là Dung Ân, cho dù anh nói ra là Trần Kiều, cô cũng sẽ không tin.
Đa số bài báo đưa tin đều nhắm thẳng hung thủ chính là Nam Dạ Tước, Dung Ân tuyệt vọng và bi quan chán đời khiến anh bắt đầu sợ hãi, khi từ phòng bệnh của Diêm Việt đi ra, anh đã nghĩ sẽ đem toàn bộ chuyện nhận lên người mình. Nam Dạ Tước tin rằng, anh sẽ nhanh chóng làm mọi chuyện trở lại ban đầu, chỉ cần Dung Ân có thể qua khỏi cửa này, sau đó bọn họ, có thể tốt đẹp rồi.
Anh bắt đầu thâu tóm Viễn Thiệp, Dung Ân nói, anh giậu đổ bìm leo, Diêm Việt đã chết, ngay cả Diêm Gia anh cũng không buông tha.
Nam Dạ Tước đã có đầy đủ chứng cứ Trần Kiều lúc trước thâu tóm Viễn Thiệp, nhưng, một chiếc CD đưa ra, làm kế sách của anh tỉ mỉ an bài bị đánh nát, những gì anh làm, đến bây giờ cũng chỉ là con số 0.
Viễn Thiệp rơi vào tay Trần Kiều, Diêm gia từ đó càng trở nên sa sút, tin tức về Diêm Minh bị Trần Kiều tung ra ngoài.
Nam Dạ Tước đem súng ra khỏi tay Trần Kiều, anh nghe thấy Dung Ân thét một tiếng chói tai, hai tay nắm lấy tóc ngã ngồi trên mặt đất.