Khi Nam Dạ Tước đi đến lầu hai, Dung Ân đã từ ngoài ban công trở lại phòng ngủ.
Cô mặc áo ngủ, hiển nhiên là mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Dạ Dạ đang ngủ dưới sàn nhà trong chiếc chăn nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu. Khi Nam Dạ Tước mở cửa và bước vào bên trong, Dung Ân đã ngồi ở bên giường.
Anh đi đến bên cạnh cô, đưa ngón tay thon dài hướng đến mái tóc đen dài của cô. Cô không nghĩ là anh lại về sớm như vậy. Dung Ân tránh né động tác của anh, “Tiệc tối xong rồi sao?”
Nam Dạ Tước ôm lấy thắt lưng của cô, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, “Em và Bùi Lang rất thân sao?”
Dung Ân thoáng chốc sợ run lên, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, mi mắt cô rũ xuống, “Không phải thân lắm, nhưng anh ta từng giúp tôi, lúc đó… còn giúp tôi chăm sóc mẹ.”
“Hắn ta muốn em, phải không?”
Chân mày Dung Ân nhướn lên, nghĩ rằng có phải Nam Dạ Tước đã nhận ra gì rồi không? Cô đẩy ngực anh ra, giọng nói uất giận, “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?”
Nam Dạ Tước thở nhẹ, lại ôm cô vào lòng lần nữa, “Em cũng thật là vô ý, bị người ta khóa trái cửa phòng mà cũng không biết. Bùi Lang là loài cấm thú, lúc đó có thể bỏ qua cho em, thật sự khó tin.”
Dung Ân nhướn đôi mắt lên, “Sao anh biết được chuyện này?”
“Hạ Phi Vũ đối xử với em vậy, sao lúc trước không nói?”
Khóe miệng Dung Ân nâng lên, giọng điệu châm chọc nói “Lúc trước, ở trong mắt anh tôi là ai? Nếu anh đã không tin, sao tôi lại phải mất thời gian để giải thích?”
“Vậy thuốc tránh thai kia đâu, thuốc bị em đổi, đâu rồi?”
Dung Ân nhíu mày, sắc mặt khó hiểu, “Nam Dạ Tước, anh hôm nay sao vậy? Thuốc đó tôi đã sớm dùng nước dội đi rồi. Chuyện đã qua lâu vậy rồi, anh bây giờ còn hỏi lại làm gì?”
Nếu không có lời nói của Tiêu Hinh, nếu không có những lời nói của Bùi Lang, rất nhiều sự việc, bản thân Hạ Phi Vũ không nói, thì quả thực đã trở thành mê cục.
Mà chuyện Dung Ân đổi thuốc lại cứ trùng hợp đến vậy.
Hai tay Nam Dạ Tước nâng gương mặt cô, không nói gì cả, chỉ khẽ hôn cô rồi đi ra ngoài. Nổi đau buồn trong cặp mắt kia còn chưa tan, anh không ép cô.
Tiếp đến, hai mươi mấy ngày lại trôi qua. Không khí của những ngày tết từng chút một theo thời gian trôi đi. Đại đa số thời gian Dung Ân rất yên lặng. Có đôi khi Diệp Tử sẽ đến nói chuyện với cô. Sau tết, Nam Dạ Tước dường như cũng rất bận rộn, rất ít khi ở lại Ngự Cảnh Uyển. Khi Dung Ân ở nhà một mình, cô tiếp tục tìm kiếm vết tích của chiếc đĩa. Nhưng thật sự là nó được giấu rất kĩ, Cô dường như đã tìm mọi ngóc ngách trong thư phòng rồi mà vẫn không tìm thấy nó.
Rồi có một ngày, lúc Nam Dạ Tước ở trong thư phòng, lại đem chiếc đĩa đó ra.
Cô bất động nhanh mắt liếc sơ qua. Đợi sau khi Nam Dạ Tước về phòng nghỉ ngơi, liền rón ra rón rén vào trong thư phòng.
Dung Ân không dám mở đèn chính lên. Cô ngồi vào bàn làm việc của Nam Dạ Tước, hai tay đặt trên mặt bàn dò xét, cũng không tìm ra được gì. Cô tưởng rằng sẽ có ngăn mật nào đó, nhưng sờ tới sờ lui vẫn không tìm thấy. Cửa thư phòng hé mở, mỗi lần cô đều chắc chắn là Nam Dạ Tước đã ngủ say mới vào đây. Cô tìm kiếm rất tỉ mỉ, gương mặt lúc nào cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Ngoài cửa, từng cử động nhỏ của cô đều không thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông. Trong bóng tối, gương mặt tuấn tú của Nam Dạ Tước phát ra vẻ u ám, bàn tay buông lơi bất giác nắm chặt lại. Thân hình cao lớn ở trước cửa, góc miệng kéo lên một nụ cười lạnh nhạt, lùi lại vài bước.
Quả nhiên là Dung Ân không tìm thấy. Tuy rằng Nam Dạ Tước đã biết, nhưng vẫn không vạch trần cô, mọi chuyện vẫn giống như cũ.
Ngày hôm đó, anh về rất sớm, kêu Vương Linh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Lúc Dung Ân đứng ở ban công đã nhìn thấy bộ dạng bận rộn ở bên dưới. Cô ôm lấy Dạ Dạ đi xuống, “Sao lại nghĩ tới chuyện nướng đồ ăn vậy?”
“Dung ŧıểυ thư, là cậu chủ kêu chuẩn bị đó ạ.”
Buổi tối lúc ăn cơm, rất yên tĩnh, Nam Dạ Tước cố ý kêu Vương Linh ôm Dạ Dạ đi để tránh mặt. Những cây bạch quả đó, vì thời tiết thay đổi mà trở nên trụi lủi. Dung Ân mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà, bên ngoài khoác áo khoác lông vũ, “Trời lạnh như vậy, anh nghĩ thế nào mà lại ra đây ăn tối chứ?”
“Tôi rất thích cái cảm giác đó, muốn hồi tưởng lại một lần nữa.” Nam Dạ Tước rót đầy rượu vang cho cô, bàn tay to của anh đặt ở thắt lưng cô, đem ly rượu áp vào môi cô. Rượu đỏ vứa thấm vào môi cô, anh liền nhanh chóng xoay người hôn cô. Nụ hôn của Nam Dạ Tước rất tỉ mỉ, mỗi một chuyển động nhẹ đều rất chuẩn xác. Đôi tay của Dung Ân che ở trước ngực anh, có thể cảm nhận được hơi nóng và du͙© vọиɠ của từng cử động dưới bàn tay cô. Gương mặt của anh áp vào cổ cô, liên tục hôn vào động mạch ở gáy cô.
Anh ta đã nhịn lâu như vậy, đêm nay, có nói gì thì nhất định anh cũng phải muốn cô.
Cánh tay Nam Dạ Tước ôm lấy eo của cô, nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi ở trên đùi mình. Hai ngón tay thoải mái cởi áo ngực cô, bàn tay kia thì kéo lấy quần cô.
Dung Ân vội ngăn lại, sắc mặt hoảng loạn đứng lên “Đang ở bên ngoài, anh điên hả?”
Nam Dạ Tước cuối đầu, ở trước ngực cô cắn một cái. Dung Ân đau đớn la lên “Aaaa….”
“Ân Ân, mấy ngày nay anh đã dung túng cho em rồi, đêm nay không được, anh muốn em.” Giọng nói của người đàn ông trở nên thô ráp, lòng bàn tay lạnh cóng đã theo vạt áo lông của Dung Ân tiến vào. Cô gấp đến độ vặn vẹo đứng lên. Ở trước sân lớn như vậy, bất cứ ai đi qua cũng sẽ nhìn thấy, “Chúng ta, chúng ta đi vào trong nhà…”
Nam Dạ Tước đưa đôi mắt mê loạn ngước lên. Chắc là do uống rượu nên ngay cả hơi thở cũng nặng hơn. Chân mày anh khẽ nhướn lên, không suy nghĩ nhiều, “Được, chúng ta đi vào phòng ngủ.”
Dung Ân vốn định nhân cơ hội trì hoãn ý nghĩ của hắn, nhưng trên đường đi, người đàn ông gần như là đem cô kéo tới phòng ngủ chính. Anh đặt Dung Ân trên chiếc giường lớn, cơ thể anh cũng thuận tiện đè lên.
“Không được, anh đừng đụng vào tôi…” Dung Ân không chịu được anh chạm vào cô. Vì để tìm được chiếc đĩa CD, cô có thể đem thù hận trong lòng kia chôn xuống. Nhưng kiểu đụng chạm trực tiếp như vậy, cô không thể giả vờ được, “Nam Dạ Tước, những gì anh muốn đều đã chiếm được rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Người đàn ông ngồi dậy, chống ở hai bên sườn cô, chỉ là để hạn chế động tác của cô chứ không đè nặng lên cô. “Cái mà anh muốn có?” Nam Dạ Tước giương ắt nhìn cô, cái mà anh muốn, không phải chính là trái tim em đó sao? “Em muốn ám chỉ cái gì? Tập đoàn Viễn Thiệp sao?”
Anh ta từ trước tới nay, nói được là làm được, khoảng thời gian gần đây, anh chính là chuẩn bị chiếm lấy tập đoàn Viễn Thiệp, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Dung Ân cắn môi, thân mình run lên nhè nhẹ, “Diêm Việt đã chết, anh còn muốn làm cho anh ta chết cũng không an tâm, anh thật sự muốn phải đem Diêm gia ép vào đường chết sao?”
Nam Dạ Tước kéo cà vạt xuống, rồi cởi từng nút áo ra, để lộ bộ ngực vạm vỡ cùng cơ bụng săn chắc. Anh nâng cánh tay lên, muốn tháo đồng hồ trên tay ra, nhưng nghĩ lại, lại không tiếp tục. Ánh mắt Dung Ân theo động tác của anh dừng lại tại chiếc đồng hồ đó. Nam Dạ Tước nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình, liền đem nó để trước mặt cô nói “Biết đây là cái gì không?”
Sắc mặt Dung Ân tỏ vẻ nghi hoặc, chân mày chau lại, “Đây không phải đồng hồ sao?”
Nam Dạ Tước lắc đầu, hắn cuối xuống, lấy hai tay đang đặt trước ngực của Dung Ân kéo ra, “Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày, anh sẽ đem nó giao cho em, Ân Ân, anh sẽ đem toàn bộ những gì của anh giao lại cho em.”
Nam Dạ Tước cới áo ra, lúc anh hôn môi cô, rõ ràng cảm thấy Dung Ân giãy dụa yêu ớt. Cô kinh ngạc nhìn lên trên không, toàn bộ của Nam Dạ Tước… Chẳng lẽ, chính là đĩa CD đó phải không? Người đàn ông nâng mặt của cô lên, khi thì khẽ hôn khi thì cắn. Dung Ân thất thần, hoàn toàn không chú ý tới đáy mắt cô đơn của anh. Nụ hôn anh nhỏ vụn, trên gương mặt hoàn mỹ đó, sự sắc nhọn thuộc về Nam Dạ Tước đã bị mài bằng bởi người phụ nữ này. Anh lùi lại một chút, mặt đối mặt với cô.
Dung Ân lấy lại bình tĩnh, tầm mắt đối diện với cặp mắt tối tăm kia. Cổ họng Nam Dạ tước khẽ nuốt xuống, Ân Ân, em muốn lấy cái đĩa… Chẳng lẽ, em thật sự muốn đem anh đẩy vào chỗ chết sao? Đôi tay anh nắm lấy hai lòng bàn tay Dung Ân, những ngón tay lồng vào nhau. Anh làm nhiều việc như vậy, có thật là đã phí sức vô ích không? Ngay cả việc thuận theo của em bây giờ, e rằng cũng là để lấy được chiếc CD mà thôi… “Ân Ân, trái tim anh không phải làm bằng sắt đâu.” Câu nói kì lạ của người đàn ông, làm cho Dung Ân không biết phải trả lời như thế nào. Trái tim anh cũng biết chảy máu, khi nó rung động, đã bị Dung Ân khắc lên không chỉ một dao. Tâm hồn của Dung Ân che giấu đầy nổi thù hận, cô trước nay chưa bao giờ quay đầu lại nhìn. Nếu cô có thể quay lại, sẽ nhận ra được người đàn ông này đã yêu cô nhiều đến mức nào.
Thế nhưng, cô vẫn cứ không nhìn lại.
Nam Dạ Tước tự hỏi, nếu muốn làm cho cô yêu thương anh, có thể sao? Anh cởi áo lông Dung Ân ra. Sự kháng cự trong mắt cô, giống như một con dao nhọn. Anh nhìn thấy rất rõ ràng, cô ấy lại còn muốn làm như là tự nguyện. Sự hy sinh như thế này, không phải là lần đầu tiên. Mỗi một lần hoan ái, kỳ thực, thực sự là một tổn thương không hề nhỏ. Đó chính là một con dao hai lưỡi, trong quá trình vui thích thì cũng là lúc tự đâm vào chính bản thân mình một cách hung hãn.
Dung Ân nhìn chằm chằm lên người đàn ông này. Lúc đầu, sự xuất hiện của người đàn ông này cứ như là tên cướp xâm nhập cuộc sống của cô. Anh đã phá hủy cuộc sống bình thường của cô, tất cả những gì cô lưu luyến, đều bị hủy hoại dưới tay người đàn ông này. Bây giờ thì tốt rồi, nói không chừng… Cô thật sự có thể tự do rồi. Người đàn ông giống như tên ác ma đang đè lên cô, cuối cùng có thể xuống địa ngục được rồi. Dung Ân, cô cuối cùng có thể thở phào được rồi.
Trong hốc mắt cô bỗng nhiên bắt đầu cay cay. Những kí ức được giấu sâu ở trong góc, trong thời khắc này được khơi gợi lên. Câu chuyện thần thoại về cây hoa hướng dương cô kể anh nghe, hình ành anh ôm cô trên sân thượng ngắm pháo hoa. Còn nữa, dáng vẻ khi anh ôm Dạ Dạ đưa cho cô… Dung Ân rất muốn khóc, trong lòng không hiểu vì sao thấy chua xót. Cô không muốn để lộ cảm xúc mình ngay lúc này. Hai tay cô ôm lấy cổ Nam Dạ Tước. Khi nước mắt chảy xuống, cô liền nhắm mắt, làm cho những hạt nước trong suốt đó rơi vào mái tóc dày của anh. Nam Dạ Tước dùng sức hôn cô, bàn tay cũng vậy, có vẻ như đang phát tiết nổi bi phẫn. Dung Ân chịu đựng nổi đau. Lúc anh tiến vào, dường như cũng không có khúc dạo đầu, trực tiếp, cứ vậy xông vào.
Đối đầu cho đến chết, bọn họ hung hăng cắn lấy nhau không buông. Nam Dạ Tước như dã thú bị giam cầm lâu ngày, phát tiết trên người cô không biết sao cho đủ. Dung Ân từ đầu đến cuối đều dùng sức ôm lấy anh, cô cảm thấy lòng mình trống rỗng, cái gì cũng đi hết rồi, cô giống như là một con bù nhìn, ánh mắt giương lên trỗng trãi.
Trên chiếc ra giường màu xanh đậm, nhiều những vết bẩn chảy xuống lan rộng ra. Nam Dạ Tước xoay người cắn miệng dung Ân. Cô cảm giác được miệng mình đau đớn như bị xé rách ra, khi anh nhổm dậy giọt máu dỏ tươi chảy xuống trước ngực trắng như tuyết của cô.
Nam Dạ Tước khép chặt đôi mắt rồi mở ra, du͙© vọиɠ tan đi, anh xoay người nằm qua một bên.
Anh để Dung Ân gối lên ngực. Tiếng thở của anh phải rất lâu sau mới trầm ổn lại. Ngón tay anh tinh tế vuốt ve bờ vai cô. Trên trán, những hạt mồ hôi li ti vẫn chưa rút đi.
Nam Dạ Tước nằm được một lúc thì ngủ say.
Dung Ân gối lên ngực anh không nhúc nhích, cho đến khi hơi thở của anh trầm ổn hơn, cô mới dè dặt cẩn thận ngẩng đầu. Nam Dạ Tước có vẻ như đã ngủ thật sâu. Dưới mái tóc màu rượu đỏ, đôi mắt phong trần nghĩa khí kia đang nhắm nghiền. Đôi môi mỏng hé mở. Bộ dạng lúc ngủ của anh, luôn làm cho người khác thấy sự lười nhát trong say đắm.
Dung Ân ngừng thở, khẽ đẩy nhẹ anh, “Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước?”
Anh thật sự đã ngủ say, nghiêng người, đưa cánh tay đặt ở phía trước.
Ánh mắt của Dung Ân dừng lại trên chiếc đồng hồ, cô nhổm dậy, cố gắng cử động thật nhẹ nhàng, lúc đưa người qua, mồ hôi lạnh ở trên trán rớt xuống. Cô biết rất rõ, một khi thất bại, chuyện gì sẽ xảy đến với cô. Cô chạm đến cổ tay Nam Dạ Tước, cố gắng nhẹ nhàng nâng cánh tay anh lên. Khi vừa mới đưa tay tính tháo chiếc đồng hồ ra, tim của cô như chèn ở trong cổ hộng, nhịp tim tăng nhanh, như muốn ngay lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cái đồng hồ đó rất nặng, bề ngoài được khảm kim cương bắt mắt. Dung Ân đem nó cầm trong tay, nhưng cũng không tìm ra được điểm khác thường nào. Cô tỉ mỉ ngắm nghía nó, nhớ lại sợi dây chuyền Diêm Việt tặng cô trước kia, cô xoay ngược chiếc đồng hồ lại, lại sờ nó thêm lần nữa. Quả nhiên là tìm thấy một cái nút ẩn, đẩy nhẹ một cái, chiếc đồng hồ mở ra.
Mặc cho bọn họ có lục tung khắp nơi tìm cũng tìm không ra đĩa CD này, quả nhiên là được giấu trong đây.
Dung Ân không dám chần chứ quá lâu, cô lấy chiếc đĩa ra nắm chặt trong lòng bàn tay. Quay người lại, người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, vẫn ngủ say như trước. Dung Ân cẩn thận đeo lại đồng hồ cho Nam Dạ Tước. Sau khi đã làm một loạt những hành động đó, cô dường như kiệt sức, chân tay đều cứng ngắt.
Tuy là đã lấy được cái đĩa, nhưng Dung Ân lại không biết giấu nó ở đâu, hơn nữa còn phải nhanh chóng đưa nó ra ngoài, không được để lâu. Nhất định Nam Dạ Tước sẽ phát hiện.
Cô đứng dậy, sau khi đã suy tính kỹ lưỡng, liền đem nó kẹp trong quyển sách mình hay xem.
Bởi vì hai người quay lưng lại với nhau, Dung Ân tuyệt nhiên không biết được mắt Nam Dạ Tước nãy giờ vẫn mở to. Dưới mái tóc ngắn dày, cặp mắt thâm sâu đó có vẻ như càng thêm lạnh lẽo, u uất. Chiếc đèn ngủ đầu giường bao trùm lấy hai vai người đàn ông, nhưng cũng đồng thời, giấu đi vẻ thê ái và âm lãnh của gương mặt anh.
Anh đã nói, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày, anh sẽ đem hết toàn bộ giao cho cô, bao gồm cả gia sản và tính mạng của anh.
Nhưng mà, cô chờ không được, thực sự là không chờ được nữa rồi.