Mấy nam sinh thường chơi bóng với nhau đến căng tin trường.
Chu Giai cầm chai Coca lạnh đi ở cuối hàng, cùng bước lên mấy bậc thềm trước tòa nhà lớp học.
“Chậc chậc, mấy cậu nhìn đi.”
Mấy người đi trước dừng lại, Chu Giai cũng dừng theo, nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ của người nói “nhìn”. Là hành lang tầng có lớp học của bọn họ. Chu Giai ngửa đầu nhấp một ngụm Coca, không hiểu lắm.
Lớp phó thể dục hỏi: “Nhìn gì?”
Những người khác cũng ngước đầu nhìn xung quanh: “Đúng vậy, nhìn cái gì? Làm gì có mỹ nữ nào đâu.”
Người bảo bọn họ nhìn biểu cảm thất bại: “Không phải, mấy người chưa cập nhật tin tức à?”
Lớp trưởng vỗ cậu ta một cái, bảo đừng có vòng vo, có gì nói thẳng.
“Chậc, các cậu thật là…” Cậu ta hạ bàn tay đang chỉ xuống, cười một cách quái đản: “Thì cái người đang đứng ở hành lang trước lớp chúng ta đó, cái thằng mặc đồng phục lớp 11 ý.”
“Ừ, thấy rồi.”
“Nhìn cậu ta làm gì?”
Chu Giai cũng nhìn sang lần nữa. Thị lực của cậu không tệ lắm, nhìn kỹ mới thấy cậu nam sinh lớp 11 kia rất trắng trẻo, chỉ là hơi lùn.
Tòa nhà lớp học này trừ khối 12 ra, có một tầng là phòng học của lớp 11. Bình thường cũng có học sinh lớp 11 tò mò chạy lên tầng cho nên cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là nam sinh vẫn luôn quay đầu, cứ nhìn mãi vào bên trong lớp bọn họ.
Chu Giai tung chai nước trong tay lên, tò mò không biết cậu ta nhìn cái gì. Thầm mến nữ sinh nào lớp bọn họ à? Hay là có người thân trong lớp?
Kết quả đều không phải.
Nam sinh bảo bọn họ nhìn cười ha ha vài tiếng, ngón trỏ giơ lên cong cong, lại hất mặt về phía nam sinh lớp 11 kia, nói một cách bóng gió: “Các cậu quên rồi à? Hà Dã lớp chúng ta cũng thế còn gì.” Ngón tay vẫn cong như cũ: “Tiếp theo cũng không cần tôi nói thẳng ra chứ?”
Ờ, biểu đạt hình tượng rất sinh động, thật rõ ràng.
Chu Giai liền…
“ĐM!”
Phản ứng của mấy người không khác nhau lắm, cho nên tiếng chửi của Chu Giai nghe cũng rất hợp hoàn cảnh.
Người nọ vừa đi vừa kể tin đồn trên Tieba trường bọn họ liên quan tới nam sinh lớp 11 kia. Chu Giai bóp chặt chai Coca cầm trong tay tạo nên tiếng vang. Biểu cảm trên mặt cậu rất bình thường, thậm chí khóe miệng còn treo lên nụ cười. Thật ra trong đầu đã sớm mắng Hà Dã liên hoàn rồi. Cái gì mà con rắn thối, rắn xấu xa, rắn khốn kiếp…cứ lặp đi lặp lại mấy chữ như vậy.
Lúc đi ngang qua nam sinh lớp 11, Chu Giai ngẩng đầu nhìn người, đánh giá. Khi bốn mắt nhìn nhau, Chu Giai còn nhướn mày, đến khi đi qua mới thu hồi ánh mắt.
Trong phút chốc, trong lòng sa sút.
Bởi vì nam sinh lớp 11 này nhìn gần trông nɠɵạı hình mẹ nó rất đẹp. Đôi mắt đen láy ngơ ngác, giống như động vật nhỏ ngốc nghếch. Còn lùn lùn nhỏ nhỏ, da rất trắng…Tóm lại nhìn vào khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Chu Giai rất không vui.
Người như vậy cũng thích rắn thối Hà Dã, còn thích một cách trắng trợn.
Lại còn chạy đến ngó nghiêng ở cửa lớp!
Hà Dã thì sao?
Có phải Hà Dã thật sự giống như bọn họ nói, có gì đó với nam sinh này ư?
Chẳng lẽ là thật?!
“…Fuck…”
Bối Bắc vốn đang ngắm Hà Dã thì phát hiện ra, từ bên cạnh cậu ta có ánh nhìn chằm chằm của một đàn anh, dường như ánh mắt có phần không thân thiện.
Cậu ta cũng từng nhìn thấy người này vài lần, lúc thấy rõ mặt thì nhớ ra. Hình của đàn anh này từng xuất hiện trên Tieba. Tieba có phần tỏ tình ẩn danh, cậu không quan tâm những bài đăng đó cho lắm. Nhưng mà hình của đàn anh này lại xuất hiện phải đến bảy tám lần.
Bối Bắc nhớ lại nhận xét của những nữ sinh bày tỏ kia, không hiểu lắm.
Tại sao lại nói “ôn nhu, dễ nói chuyện, quan tâm, không nóng tính, là bạch mã hoàng tử trong mộng” là thương hiệu của đàn anh Chu Giai? Người như vậy vừa rồi lại nhìn mình bằng ánh mắt có ý thù địch ư?
Hà Dã đứng lên từ bàn học, giơ hai tay lên vươn vai, lại nghiêng người dựa lên tường. Hắn mở mắt ra nhìn hành lang bên ngoài cửa sổ, thấy một bóng người đã quẩn quanh theo hắn suốt hai ngày qua.
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi, cho đến khi bị tường cản không nhìn thấy nữa, Hà Dã mới thu hồi tầm mắt lạnh lùng như có điều suy nghĩ.
Lúc quay đầu lại, Hà Dã phát hiện ra, có người đang nhìn hắn. Ngẩng đầu lên nhìn, ồ, là lớp phó học tập lớp bọn họ, Chu Giai.
Ánh mắt kia thẳng thắn, cũng không biết nhìn bao lâu rồi.
Hà Dã đang muốn nói với người ta “Nhìn cái khỉ gì mà nhìn”, lớp phó đã quay đầu lại.
“…”
Biểu cảm trên mặt Hà Dã cứng đờ trong nháy mắt, sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Lần thứ hai.
Hắn bị đôi mắt đẹp đẽ của Chu Giai liếc lần thứ hai.
Năm rưỡi chiều, tiếng chuông tan học reo lên, Hà Dã cất hết sách vào cặp, kéo khóa lên. Hắn đứng dậy, quăng cặp sách ra sau lưng đeo lên, đi ra cửa.
Thừa dịp người tầng trên còn chưa xuống, cầu thang không phải chen chúc, Hà Dã nhảy nhanh mấy bậc thang đi xuống.
Đây là trạng thái bình thường của hắn———–Tranh thủ từng giây từng phút.
Hắn phải chạy tới tiệm làm việc trước sáu giờ, không thể tới trễ. Đó là điều kiện trao đổi để được thanh toán tiền lương mỗi ngày.
Dù sao cũng phải khiến cho những người khác không có lý do thì thầm than phiền về sự bất mãn.
Xuống đến tầng một, Hà Dã nắm tay vịn cầu thang, đột nhiên phanh chân lại.
“….ĐM!”
Đơn xin tài trợ, hắn quên không đưa rồi, vẫn còn kẹp trong sách. Cũng tại sáng nay chủ nhiệm lớp không đến, buổi chiều thì hai tiết Ngữ văn đột nhiên kiểm tra tại lớp, cho nên vẫn chưa mở quyển sách kia ra.
Hà Dã không có thời gian do dự, xoay người chạy ngược lên, còn phải liên tục tránh những người đang không ngừng ào ra hành lang từ các lớp học, chạy tới phòng làm việc, đứng yên ở cửa thở hổn hển, giơ tay lên gõ cửa.
Chủ nhiệm lớp bị hắn dọa hết hồn, gọi người vào. Còn chưa kịp hỏi gì, Hà Dã cầm tờ đơn vừa chạy vừa lấy ra từ kẽ hở trên dây khóa cặp sách đặt lên bàn, xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc.
Vẫn chậm mất rồi, đội quân lớn ở tầng trên đã xuống, trong phút chốc cầu thang chen chúc toàn người là người, di chuyển với tốc độ con rùa xuống tầng.
Hà Dã đứng yên ở cửa lớp mình, nhìn cầu thang, cau mày thật chặt. Hắn xoay người đi vào lớp, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo phía cuối lớp, dùng mu bàn tay phải phiền não lau cằm.
Đúng hôm đến phiên Chu Giai trực nhật, cậu cũng để ý vừa rồi Hà Dã đã đi, giờ lại đột nhiên xuất hiện, chạy điên cuồng trên hành lang, sau đó lại chạy như điên trở lại rồi vào lớp, đứng ở cửa nhìn chòng chọc đồng hồ.
Vốn đang nói chuyện phiếm trên bục giảng, hai nữ sinh đang lau bảng đen và bục giảng bị dọa không dám ở lại, thả giẻ lau xuống, dắt tay nhau chạy đi, như thể tránh bệnh thần kinh vậy.
Chu Giai quan sát, siết chặt cán chổi gỗ, trong lòng không rõ cảm xúc.
Mặc dù hôm nay cậu vừa vì chuyện “có một nam sinh lớp 11 thích Hà Dã, 80% là Hà Dã có quan hệ thế nào với cậu ta?” mà buồn bực chửi hắn là con rắn khốn kiếp, nhưng cậu vẫn không chịu được phản ứng như thế của bạn cùng lớp. ||||| Truyện đề cử: Mở Mắt Thấy Thần Tài |||||
Chu Giai nhìn Hà Dã, mím môi, muốn hỏi sao hắn đi rồi còn quay lại, muốn hỏi có phải hắn sắp trễ làm rồi không mà cau mày phiền não như thế.
Thế nhưng những suy nghĩ quẩn quanh được che giấu cẩn thận lại xuất hiện, mặt Chu Giai hơi hồng lên, chân vẫn không dám bước về phía trước một bước.
Sau đó…Hà Dã trong ý nghĩ quẩn quanh của cậu nhấc chân đi mất.
Chu Giai nhìn người biến mất sau cánh cửa, nghiến răng. Tự chửi bản thân ngu ngốc, đúng là đáng đời khi thích phải một người không thích mình. Cậu thở phì phò dùng chổi quét sàn.
Vất vả lắm mới dắt được xe đạp ra khỏi dòng người tấp nập, Hà Dã không đi cổng trước, hắn vẫn hay đi từ cổng sau của trường hơn.
Ban ngày, cổng sau chỉ bị khép hờ, buổi tối mới khóa. Từ cổng sau đi ra là một cái hẻm nhỏ, ra khỏi con hẻm là đường lớn, vẫn cách một đoạn với tiệm hamburger trà sữa mà Hà Dã làm thêm. Nhưng cũng gần hơn một chút so với đi cổng trước, ít đường rẽ hơn.
Hà Dã không ngờ, hôm nay rời đi bằng cổng sau của trường, trừ hắn ra vẫn còn một người.
Chính là cái người đứng trên hành lang lớp bọn họ hôm nay, là người len lén đi theo hắn trong sân trường hai ngày gần đây.
Là một cậu trai, rất trắng trẻo…
“Kít———-!”
Bối Bắc đang muốn giơ tay chào hỏi thì đột nhiên người đạp xe dừng bên cạnh mình. Người ngồi trên xe là người mà cậu ta vẫn luôn thích, bắt đầu từ năm ngoái.
Bối Bắc đỏ mặt, tim đập rộn lên, mỉm cười nhìn Hà Dã, trên mặt có hai má lúm đồng tiền rất sâu: “Chào đàn anh. Em là…”
Hà Dã nhìn chằm chằm, cắt ngang lời cậu ta, giọng nói rất lạnh, chỉ hỏi: “Có phải cậu không?”
Bối Bắc còn chưa tự giới thiệu bản thân thành công, ngây người, khó hiểu nhìn hắn: “Dạ?”
Thời gian không kịp, Hà Dã không nhịn được. Hắn lại nhìn chằm chằm Bối Bắc, tay phải đang nắm ghi đông xòe ra, đột nhiên kéo lấy áo người trước mặt gần lại, rất không khách sáo nới lỏng cổ áo xuống, lộ ra ngực phải.
Rất trắng, da dẻ bóng loáng, phía trên chẳng có gì cả.
Không phải cậu ta.
Bối Bắc bị hành động của Hà Dã làm cho bối rối, không dám động đậy. Khi Hà Dã thả áo cậu ta ra, cậu ta mới lùi về phía sau, kéo cổ áo mình lên, sắc mặt đỏ ửng, căng thẳng nói: “Đàn anh, anh…”
Phát hiện ra người trước mặt không phải người mình muốn tìm, Hà Dã không chậm trễ thời gian nữa.
“Đừng đi theo tôi nữa.”
Hà Dã để lại câu nói, chân nhấn bàn đạp, xe đạp phi về phía trước, càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã ra đến đầu hẻm.
Bối Bắc dõi theo, không nhìn thấy nữa mới thả lỏng bàn tay đang nắm cổ áo, suy nghĩ câu nói vừa rồi của Hà Dã, biểu cảm buồn thiu đi về phía trước.
Lại nghĩ đến câu “Có phải cậu không?” vừa rồi của Hà Dã là có ý gì?