Sự thật chứng minh, một khi đã chống cự Hà Dã, Chu Giai sẽ luôn thua, cho dù là ở trên giường hay dưới giường.
Hà Dã nói phải chơi hỏng hai cái đầu v* của Chu Giai cũng không phải nói thật. Mặc dù trong đầu hắn đã lóe lên vài ý tưởng rất hạ lưu, thế nhưng trong lòng vẫn có giới hạn. Động tác tay vẫn có chừng mực. Lúc sau Chu Giai chắc chắn vẫn đau đến khốn khổ, thế nhưng không đến nỗi bị thương thật.
đầu v* Chu Giai bị Hà Dã túm lấy đùa bỡn, chân cậu vẫn còn đạp lên cậu nhỏ của Hà Dã. Nhiều lần bị Hà Dã chơi đến đau đớn, cậu cũng muốn đạp thật mạnh một phát để chú chim của hắn bay lên cao không bao giờ hạ cánh nữa. Thế nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, cậu sao có thể làm thật được. Cho nên, cái chân đang đạp lên thứ kia của Hà Dã không hề giống uy hiếp, trái lại càng giống như một sự tình thú. Hà Dã cũng không sợ chân cậu uy hiếp mình, hắn còn độc ác hơn, nhẹ nhàng cạ quy đầu vào lòng bàn chân cậu, trong mắt tất cả đều là vẻ hung hãn.
Móng tay nhẹ nhàng sượt qua đầu v*, sau khi đâm phải dâng lên cảm giác tê dại quỷ dị. Chu Giai rụt eo cắn môi, ánh mắt trào lên một tầng nước nhưng vẫn cứng đầu đối mặt với Hà Dã, không muốn chịu thua.
Hà Dã cũng không biết bản thân hắn có thích Chu Giai như vậy không, hắn chỉ biết đôi mắt sáng ngời ánh nước của cậu cứ nhìn chòng chọc hắn thật lâu, máu nóng toàn thân hắn như muốn nổ tung tóe. dương v*t bên dưới cứng đến phát đau, trên đỉnh còn rỉ ra chút chất nhầy trong suốt dính lên tất trắng của Chu Giai khi ma sát, khiến cho thứ vải đó bị thấm ướt một mảng nhỏ.
Hà Dã thở hổn hển, cưỡng ép dời mắt khỏi đôi mắt của Chu Giai, hắn nhìn xuống môi cậu. Môi Chu Giai rất mỏng, bình thường có vẻ nhạt màu nhưng bây giờ lại hồng nhuận. Môi dưới bị cậu cắn, còn dùng sức mạnh như thế, đợi lát nữa kiểu gì cũng để lại dấu răng.
Hà Dã cúi đầu thật thấp, ngắm hình xăm trên ngực phải của Chu Giai. Lúc này hắn mới tò mò, tại sao Chu Giai lại xăm thứ hình vẽ này lên người?
Thứ đó bị Hà Dã mạnh tay chơi đến nỗi to gấp đôi ban đầu, vừa sưng vừa đỏ. Hắn nhìn kĩ, trong đầu lại nảy ra ý gì, đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh biến thái rất khó nói. Suy nghĩ tạo nên hành động, hắn dùng sức hai ngón tay, túm lấy đầu v* đỏ cứng kéo căng ra, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ lõm xuống ở giữa.
Chu Giai chỉ cảm thấy đau, trong cái đau lại mang theo sự ngứa ngáy chết lặng. Cậu thở gấp, nhìn theo ánh mắt Hà Dã thấy được đầu v* đáng thương của mình, cảm giác xấu hổ khiến mặt cậu đỏ gay, thân thể nhạy cảm không kiểm soát được mà run lên một cái.
Hà Dã cảm nhận được phản ứng kích động của Chu Giai, ngẩng đầu nhìn cậu. Chu Giai nghiêng đầu qua, lấy mu bàn tay đè lên mặt chặn lại tầm nhìn của cậu. Hà Dã lại ngắm nghía đầu v*, nói chính xác là nhìn lỗ nhỏ. Ừm…cũng không có thứ gì cả.
ĐM, biến thái.
Trong đầu tự chửi bản thân, Hà Dã thở hồng hộc cứ thế rời tay khỏi đầu v*. Nếu hắn còn tiếp tục, thứ này của Chu Giai không thể nhìn cũng không thể chạm vào nữa.
Hà Dã lấy tay ra, Chu Giai cũng chỉ đành hạ chân khỏi anh em của hắn.
Hà Dã cúi đầu nhìn thứ trong quần mình, cương cứng khó chịu. Rõ ràng ban nãy đã phát tiết trong phòng tắm một lần, bây giờ lại vẫn cứng rắn to dài, dữ tợn, dọa người đến vậy. Hai bao tinh hoàn rũ xuống ở bên dưới.
Chu Giai cũng đã cương, dưới quần jean cũng nhô lên một túp lều nhỏ, bị trói buộc đến phát đau.
Liếc xuống giường thấy có đồ, Hà Dã quay đầu nhìn. Vừa nhìn thấy bao bì quen thuộc, Hà Dã ngẩn ra, lập tức xoay người đi tìm balo của mình, thấy nó vẫn còn đặt ở chỗ cũ không giống như bị động vào, hắn mới quay người nhìn chằm chằm cái hộp.
Không phải hắn mua, vậy chỉ có thể là Chu Giai mang tới.
Nếu như không phải là hắn mà là một người khác, Chu Giai cũng sẽ như vậy sao?
Nói cách khác, Hà Dã hắn không phải người duy nhất, Chu Giai không chỉ nhắn tin quấy rối một mình hắn mà còn gửi ảnh đồi trụy cho cả người khác…
Ai? Lớp trưởng sao? Hay là lớp phó thể dục? Hoặc là những người khác hắn không biết?
“ĐM!” Nhìn Chu Giai đang nằm trên giường bằng cặp mắt đỏ lừ, Hà Dã nghiến răng, quai hàm bạnh lên.
Chu Giai không biết hắn làm sao, cũng không phát hiện vẻ mặt hắn đột nhiên rất bất thường, ánh mắt tránh tới tránh lui, cuối cùng rơi vào dương v*t của Hà Dã. Cậu liếʍ môi, tay túm lấy ga trải giường, khó chịu lên tiếng: “Cậu…có được không đấy?”
Hà Dã nhìn cậu, giọng nói có phần lạnh lùng: “Được cái gì?”
Chu Giai nghe thấy nhìn sang hắn, không biết hắn đang đùa hay không hiểu thật. Nhìn thấy cặp mắt đỏ của Hà Dã, Chu Giai cảm thấy hắn sẽ làm được thôi. Cũng không biết tại sao, chỉ là cậu nghĩ, nếu Hà Dã đã nói ra được câu chơi cậu, vậy hắn sẽ làm được.
Trong phút chốc, Chu Giai chống tay muốn ngồi dậy. Hà Dã không cho cậu đứng lên, kéo tay cậu đẩy về giường. Tiếp đó hắn túm lấy khóa kéo quần cậu, dùng sức kéo lấy kéo để. Chu Giai sợ hết hồn, co eo lên tránh né. Hà Dã dùng tư thế nằm nghiêng ôm lấy cậu, nâng cậu lên, đè lên bả vai khống chế.
Chu Giai giãy giụa, thử mấy lần vẫn không trở mình được, cú ngã khiến đầu v* bị chà xát, đau đến nghiến răng.
“Mẹ nó!”
Xoay cổ ra đằng sau, Chu Giai thấy hơi sợ, tay cậu nắm chăn. Chân Hà Dã đè lên đầu gối cậu, vạt áo sơ mi của cậu bị đẩy lên, lộ ra eo.
Cái nhìn chằm chằm dán lên hai bên đường cong eo, ánh mắt Hà Dã nóng lên, hắn đưa tay túm lấy quần Chu Giai tụt xuống, tụt luôn cả qυầи ɭóŧ của cậu. Kiếm Hiệp Hay
Tầm mắt nóng hừng hực của Hà Dã rơi lên hai cánh mông thịt của Chu Giai. Chu Giai xoay cổ nhìn thấy tầm nhìn của Hà Dã, cậu ngại ngùng đỏ mặt, trong miệng vẫn lẩm bẩm mắng thô tục, không phải ĐM thì cũng chính là ĐCM.
Chu Giai bị nắn bị bóp, trong cổ họng nức nở, trán chôn trong chăn, thở hổn hển. Cậu không nghe thấy Hà Dã nói, chỉ khăng khăng không muốn Hà Dã đè lên cậu, tay duỗi ra đằng sau kéo lấy tay Hà Dã. Cậu kéo một cái, Hà Dã bóp mông cậu một cái, cứ thế bóp khiến một bên mông đỏ hồng.
Chu Giai vẫn còn đang uốn éo vòng eo, một ngón tay của Hà Dã đã âm thầm xuyên qua khe hở trong mông xoa một vòng lên miệng huyệt của cậu khiến cậu mềm nhũn, cả người run rẩy nằm trên giường, kích động thở hồng hộc.
Hà Dã thấy phản ứng của cậu, dương v*t dưới háng lại cứng lên, đã phải nhẫn nhịn quá lâu, bây giờ thăm dò được phe địch nên không nhịn được nữa.
Hà Dã cũng không có ý định nhịn nữa, hắn muốn đi vào, muốn chơi cái lỗ này của Chu Giai, khiến Chu Giai mềm nhũn ngoan ngoãn nghe lời, khiến cậu da^ʍ đãиɠ quyến rũ chỉ nghĩ về hắn…chỉ có thể nghĩ đến hắn.
Khom người há miệng cắn lên cổ Chu Giai, Hà Dã biến thành dã thú. Hắn lột cái quần đang vướng trên chân cậu, tư thế không quá thuận tay lắm. Hắn túm lấy eo cậu để cậu quỳ đứng lên.
Chu Giai vừa quỳ, mông đã bị cây hàng nóng hổi chĩa vào đòi hỏi. Mặt cậu đỏ như máu, cảm thấy bản thân bây giờ chính là một con thú cái bị Hà Dã khống chế đè dưới thân. Hà Dã muốn làm cậu thế nào cậu cũng chỉ có thể chịu đựng, không phản kháng được.
Hà Dã ném cái quần lẫn vào trong đống áo len lúc nãy, mò tay xuống giường lấy đồ dùng cần thiết. Hắn đã dùng qua, bởi vì đã tự mua để nghiên cứu, cho nên bây giờ cứ thế thực hiện mà không cần nhìn, cứ thế xé bao bì.
Chu Giai nửa thân trên nằm sấp, chổng mông lên dán sát vào thân dưới của Hà Dã. Cậu xoay đầu nhìn hắn đang cầm chai dầu bôi trơn trong tay, xé bao bì xuống, đổ thẳng ra lòng bàn tay.
Chu Giai nghe thấy tiếng ọp ọp của chai dầu vang lên trong không khí, lỗ tai đỏ bừng, đầu gối di về phía trước.
Hà Dã đảo mắt qua, không để Chu Giai bò lên, hắn đè eo cậu lại, năm ngón tay xoa nắn mông, còn biết phải tách hai cánh mông để lộ ra khe hở ở giữa, còn có cả miệng huyệt ẩn giấu bên trong.
Chu Giai rất căng thẳng, hô hấp dồn dập, miệng huyệt co rút vào, mấp ma mấp máy gọi mời.
Đầu ngón tay dính đầy bôi trơn sượt qua nếp uốn, Chu Giai run lên.
Ánh mắt Hà Dã dính chặt lên miệng huyệt phía sau của Chu Giai, dương v*t cạ lên bắp đùi cậu.
Khi một ngón tay hoàn toàn chen vào được bên trong, Hà Dã nảy sinh ý định điên khùng muốn va chạm với Chu Giai. Hắn đập bao tinh hoàn lên đùi cậu, bốp một tiếng, mảng da ửng đỏ.
Chu Giai nghẹn ngào, cậu không dám quay đầu lại nhìn nữa, chôn mặt trong chăn, cảm thấy cơ thể mình như đắm chìm trong lửa cháy, rất rất nóng, còn râm ran ngứa ngáy.
Khi Hà Dã di chuyển ngón tay cắm rút, Chu Giai không chịu nổi, cắn răng hạ tay xuống, cầm lấy cậu bé của mình tuốt.
Hà Dã nhìn cậu, nuốt nước bọt, ngón tay ra vào nhanh hơn, vào sâu ra nông, khuấy đảo bên trong tạo ra tiếng lép nhép, phối hợp với tiếng thở dốc của Chu Giai đốt cháy bầu không khí.
Thời điểm Hà Dã tìm được nơi mẫn cảm của Chu Giai, cậu không nhịn được kêu lên. Đó chính là que diêm, một mồi lửa đốt cháy hai người bọn họ.
Con ngươi đỏ lừ của Hà Dã co rút, cổ họng hắn căng lên, một giây tiếp theo, ngón tay chôn trong cái mông của Chu Giai được rút ra. Hai tay Hà Dã xoa xoa mông cậu, kéo căng chúng ra hai bên để lộ cửa hang nhỏ xíu. Hắn rất nóng nảy, quỳ xuống ưỡn hông lên, người anh em của hắn chạm vào nơi đó của Chu Giai, quệt qua quệt lại mấy lần thì chen đầu vào.
Mới chỉ dùng một ngón tay, làm sao có thể vào được? Quy đầu của Hà Dã vừa chui vào, cửa động nhỏ hẹp của Chu Giai co rút lại không thấy được cửa vào.
Chu Giai bị cử động của Hà Dã dọa sợ, đưa tay đẩy Hà Dã đằng sau, ưỡn eo muốn xoay người, gấp gáp đến độ kêu lên: “Không được, không được, cậu đừng, thật sự không được đâu…”
Hà Dã phát hiện vào không được cũng từ từ tìm lại lý trí. Hắn quan sát miệng huyệt phía sau giữa cánh mông trắng muốt, thở gấp vỗ chim xuống, vỗ xong thì lùi lại, cầm chai bôi trơn lên lần nữa.
Chu Giai nhìn hắn nôn nóng, nhìn hắn nhẫn nhịn đến trán toát mồ hôi, trong lòng ê ẩm tê dại, cũng rất hưởng thụ.
Lúc này cậu nằm ngửa, Hà Dã thấy được thứ giống của hắn cũng đang cương cứng, phần lông mu xung quanh còn được tỉa bớt, không giống của hắn lộn xộn rậm rạp.
Chu Giai nhìn thấy chỗ kia của Hà Dã, đưa tay che mắt. Hà Dã nhìn cậu, cậu lại bỏ tay ra, đỏ mặt nghiêng đầu, nhìn hộp bao cao su vẫn còn chưa mở.
Hiện tại Hà Dã cũng biết, hắn muốn làm Chu Giai thì không thể đốt cháy giai đoạn được. Nếu không mở rộng cẩn thận đằng sau, hắn không thể chen vũ khí vào miệng huyệt của Chu Giai được.