Trong phòng tản ra mùi tanh tưởi, hai người đều không có ý thu dọn. Thậm chí thân thể trần trụi, y phục cũng không mặc.
Cuối cùng, vẫn là Quân Ngân thấy Lãnh Tử Diễm hắt xì một cái, lại mở điều hòa nhiệt độ cao chút. Đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt. "Sao lại thế này?"
" Thú tộc có thể khiến nam tử mang thai, ta trước kia có nghe Hoàng Ảnh nói, vốn tưởng nói giỡn, bây giờ mới biết hình như là thật sự."
" Xác định là của Lăng Diệp?"
Trong lòng Lãnh Tử Diễm như có đao đang khoét, hắn bực bội gạt tóc. "Ta cùng Dã Kê.... Chỉ có lần trước... Hẳn là không phải..."
" Ngươi cùng Lăng Diệp làm nhiều hơn, cho nên xác suất đứa trẻ là của hắn cao hơn?"
Lãnh Tử Diễm quay đầu đi, giọng nói cũng không khỏi nặng lên. "Lăng Diệp đã tìm bác sĩ thú tộc, ngày mốt đến, nếu là nhầm thì tốt, nếu không nhầm, nhất định phá, dù sao... Ta sao có thể sinh hài tử?"
Quân Ngân để remote máy điều hòa xuống, cuối cùng xoay người, đi đến bên giường, leo lên, đồng tử quang thâm thúy như biển sâu, Lãnh Tử Diễm chột dạ, căn bản không dám nhìn y.
" Hiện tại là ta, kế tiếp là Lăng Diệp, sau đó là ai nữa đây?"
" Quân Ngân...."
" Ta hỏi ngươi." Quân Ngân cười khổ. " Sau đó là ai?"
" Ta không hiểu ý ngươi."
Lãnh Tử Diễm kéo y phục qua, làm ra vẻ muốn mặc vào. Quân Ngân bỗng nhiên ấn tay hắn lại. "Không muốn trả lời? Vậy ngươi thế nào cũng phải nói cho ta biết, ta thua ở chỗ nào." Lãnh Tử Diễm vẫn trầm lặng, Quân Ngân lại cười tự nhiên, nhưng nụ cười kia hoàn toàn không ấm áp, y quay đầu nhìn bông tuyết bay múa đầy trời ngoài cửa sổ sát sàn, thấp giọng hỏi. "Ngay cả một đáp án cũng không chịu cho ta?"
" Không phải ta không muốn cho ngươi đáp án, ta... Ta không biết... Quân Ngân" Lãnh Tử Diễm dùng một tay khác che lấy trán. "Lần trýớc... Chính là lần Dã Kê đó... Ta một mực nhớ đến Lăng Diệp.... Ta không biết tại sao, Quân Ngân, ta liên tục nghĩ, hắn tại sao còn chưa tới, tại sao vẫn chưa tới..." Hắn nói không đầu không đuôi, cảm thấy trong lòng có thứ gì sắp nhảy ra, như núi lửa tĩnh mịch, bỗng nhiên nổ tung tóe, dung nham cuồn cuộn. Thở gấp một ngụm khí, Lãnh Tử Diễm mím chặt môi, thanh âm rất nhẹ. "Sau đó hắn rốt cuộc cũng tới... Đứng ở cửa, ngược sáng, như một bóng ma nặng nề, nhưng ta.... Ta nháy mắt liền cảm thấy, bị một con báo ȶᏂασ cũng không có việc gì ghê gớm, dù thế nào thì... Hắn chung quy sẽ ở đó cùng ta.... Quân Ngân, ta không biết nên nói với ngươi thế nào..."
‘ Lăng Diệp, ta ở cùng Quân Ngân, ngươi có mất hứng không?’
Đợi thật lâu, tin nhắn mới vang lên, thành thật ngắn gọn một chữ. ‘Có.’
‘ Vậy ngươi còn để ý tới ta làm gì?’
‘Ta không để ý tới ngươi thì để ý tới ai. Sao, lại cùng Quân Ngân cãi nhau?’
‘Không khác lắm...’
‘ Đáng đời!’
‘ Ân, là rất đáng đời!’
Lăng Diệp lần này hồi âm nhanh hơn dự kiến. ‘Đừng đi đâu cả, ta tới tìm ngươi!’
Trong thân thể còn chứa thứ của Quân Ngân, nhưng hắn chưa bao giờ ý thức được rõ ràng nhý lúc này, lần này, hắn đã thật sự mất đi người đó.
Nếu hắn dùng chìa khóa mở cửa, sẽ rất kinh ngạc nhìn thấy Quân gia gia chủ luôn xây dựng bản thân ngay ngắn thứ tự đang nằm ngửa trên sô pha không chút hình tượng, bên cạnh bày đầy chai rượu, ba chai trong đó đã trống rỗng.
Đôi mắt trong suốt ôn nhuận che phủ hơi rượu, y dùng lực xoa xoa, cầm chai rỗng lên ném tới cửa. "Cút!"
Y vẫn nhớ, chính là ở trên chiếc sô pha này, người kia hết lần này đến lần khác quyến rũ mình.
Mặt mày tuỳ tiện đường hoàng, cường thế lại ôn nhu, y toàn bộ nhớ rõ!
Y là một người khiết phích.
Thứ của mình sao có thể để cho người khác chạm vào.
Người kia rõ ràng đã nói... Rõ ràng đã nói từ nay về sau, chỉ cùng y làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng lời hắn nói tựa như cái rắm.
Dù như thế, y vẫn tha thứ cho hắn, biết hắn bị Dã Kê cường bạo, vó ngựa không dừng chạy tới Lãnh gia, sợ hắn không thấy y, lại nghĩ ngợi lung tung, kết quả... Hoá ra chỉ cần Lăng Diệp ở cùng là được.