Xe có rèm che đen nhánh chậm rãi lăn vào, huân chương màu vàng hoa tường vi biểu hiện thân phận bất đồng không tầm thường của người trong xe.
Học sinh lớn bé sớm đã vây hai bên đường chật như nêm cối, vươn cổ muốn hướng nhìn trong xe.
" Quả thật là nhị công tử nhà Tướng quân?"
" Ngươi không xem tin tức tuyên bố hôm qua? Tướng quân ở trong TV nhận lại Lăng Dã trước toàn quốc, chẳng lẽ còn có thể giả?"
" Đương nhiên có xem, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi." Nữ sinh nhăn mày lại nói. "Mấy tháng trước không phải là thiếu gia Lãnh gia sao, thế nào lại lắc mình một cái biến thành người Tướng quân phủ."
" Việc này cũng không biết, hey, xe ngừng."
Con ngươi tối đen của Lãnh Tử Diễm hiện lên lãnh quang, thấy xe dừng lại, kéo Lăng Diệp đi. "Có cái gì hay đâu, muốn xem hắn lên mặt sao."
Xe có rèm che quả nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, tài xế cung kính mở cửa sau, thiếu niên xoay người đi ra, có mái tóc tối đen như mực, trán sung mãn, song mâu hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, quyến rũ lại có mấy phần sắc thái sắc bén.
Các học sinh từng thấy người này nhịn không được nhẹ phát ra tiếng thán phục.
Hai tháng không gặp, cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Nếu ở Lãnh gia hai tháng trước, Lăng Dã là một chàng công tử khôi hài, thì người từ trong xe đi ra bây giờ lại như kiếm sắc lộ rõ tia nhọn.
Người ngoài không hiểu tại sao một người có thể biến hóa lớn đến thế, Lăng Diệp lại hiểu được, lúc trước y lần đầu tiên thú hóa cũng là từ thiếu niên yếu đuối qua một đêm liền trưởng thành đến khiến người ta sợ hãi, huống chi "đệ đệ" gọi là Lăng Dã này do phụ thân dốc lòng bồi dưỡng hai tháng mới lôi ra gặp người, khí thế quanh thân vô cùng nhuần nhuyễn phát huy câu ‘huyết thống cao quý’.
Lăng Diệp kéo chặt cổ tay Lãnh Tử Diễm, nhẹ, cũng không phải cười thân mật, mang khiêu khích cùng nguy hiểm. Sớm đã nhìn thấy hai người, Lăng Dã nhếch cằm phủi tóc, tay cắm vào túi quần, chậm rãi đi tới, học sinh đứng phía trước tự giác tránh ra, cổng trường huyên náo bỗng nhiên im lặng phá lệ, chỉ có thể nghe thấy tiếng lap lap có tiết tấu do giày da giẫm lên đất phát ra.
Đây là.... Thị uy?
Lãnh Tử Diễm kề sát Lăng Diệp, không coi ai ra gě. "Ngươi sau khi mười bốn tuổi không nói một lời đánh ta vào bệnh viện, có phải vì hồi nhỏ ức hiếp ngươi quá nhiều, cho nên cố ý báo thù rửa hận?"
Lăng Diệp nhìn hắn một cái, lại nhìn Lăng Dã, nhếch mày. "Không khác lắm. Cho nên gia hỏa thường xuyên bị giẫm đạp này, một khi trở thân được rồi, lúc nào cũng thích biểu hiện tôn nghiêm của hắn trước mặt người khác, kỳ thực, tôn nghiêm này vốn không đáng nhắc tới cũng như rác rưởi."
Lúc người xung quanh còn đang suy ngẫm có phải anh em không hợp nhau không, Lăng Dã đã đi đến trước mặt hai người, không nhìn Lăng Diệp, ánh mắt lại cứ dán vào Lãnh Tử Diễm, khóe miệng vểnh lên, nhẹ giọng hỏi. "Về lại trường hồi nào?"
" Sớm hơn ngươi một tháng." Lãnh Tử Diễm cũng nhìn thẳng y, trong đồng tử không chút nhiệt độ, ngay cả cánh môi đang nói cũng mang ý lãnh liệt.
" Đại ca..."
" Đây là đang gọi ai?" Lăng Diệp nhìn trái nhìn phải. "Ta nghĩ ở đây không có ai là đại ca ngươi."
Lăng Dã cúi đầu, mũi chân đá nền đất. "Các ngươi... Ở cùng nhau?"
" Ta bất quá mới đi hai tháng, tốc độ thật là nhanh." Lăng Dã than, gãi gãi đầu, khí tức cương ngạnh do động tác này mà dãn ra không ít. "Ta hôm nay là tới làm thủ tục thôi học, tiện thể xem đại ca."
Lãnh Tử Diễm nhịn không được châm biếm. "Xem ta chết chưa?"
" Sao lại thế?" Lăng Dã cong mắt lên, y vốn đẹp bẩm sinh, trong mắt chói lọi. "Người như đại ca sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lãnh Tử Diễm gật đầu làm như thật. "Ngươi bớt lắc lư ở trước mặt ta, ta sẽ sống lâu được. Ngươi không phải làm thủ tục thôi học sao." Dùng cằm chỉ xe đang dừng chờ y. "Còn không đi?"
Lăng Dã nhăn mày lại. "Đại ca thấy ta thì không vui ?"
" Phụ thân thường xuyên dạy bảo, nếu bị con lang mình coi thường cắn, liền phải rút ra giáo huấn, lần đầu tiên bị cắn c̣n có thể nói là sơ xuất, nếu bị cắn lần thứ hai... Đó chính là mình quá ngu xuẩn." Lãnh Tử Diễm nhún vai, khuôn mặt lộ ra khí tràng bất thân cận như đao nhọn.
Lăng Dã lại vẫn không chịu nổi hắn bộ dạng thế này, bất động thanh sắc tiến lên đạp một bước, y thấp hơn Lãnh Tử Diễm một chút, khí thế lại không thua gì đối phương. "Đại ca, ta không thích ngươi dùng giọng điệu này nói với ta."
" Không thích?" Lăng Diệp lắc đầu, phảng phất như gặp phải trò cười cực đại. "Ngươi còn nghĩ mình là ai hả?"
" Vậy ngươi nói ta là ai?" Lăng Dã hỏi lại.
" Gà rừng đi ra từ Hắc Phố, thừa dịp công tử chính quy tạm thời thất thế, thừa cơ thượng vị." Lãnh Tử Diễm đưa tay đáp lên bả vai Lăng Diệp, xoa xoa, khẽ cười nói. "Bất quá, hình như tu làm sao cũng không luyện ra bộ dạng của chính quy được, tựa như sản phẩm thấp kém trong cửa hàng, thoạt nhìn không tồi, cầm về mặc một cái, a, nát."
Ánh mắt Dã Kê từng chút nheo lại, đồng tử đen thuần khiết hơi lóe sáng. "Đại ca... Ta trước kia không biết, hoá ra miệng ngươi lợi hại như vậy."
" Hừ, còn phải xem là với người nào."
Người xung quanh cả thở mạnh cũng không dám, lén nhìn ba người cãi nhau, trong lòng đều tự tính toán đây là thế nào. Lăng Dã sau khi thôi học trực tiếp tiến vào Quân bộ nhậm chức, thoạt nhìn hình như càng được Tướng quân coi trọng hơn công tử Lăng Diệp vẫn còn đi học trong trường. Hơn nữa, Lăng Dã không quá 18 tuổi, Tướng quân gấp rút để y vào Quân bộ, e không khỏi dính tới thế cục quốc nội càng ngày càng căng thẳng.
" Đi thôi, nói chuyện cùng người như thế không có gì hay ho."
Lãnh Tử Diễm xoay người liền đi, Lăng Diệp lại nhìn Lăng Dã nửa ngày, ðuổi kịp Lãnh Tử Diễm.
" Đại ca..." Thanh âm Lăng Dã từ sau lưng truyền đến, mang vẻ lạnh lùng cùng trong trẻo đặc thù thiếu niên, y nói. "Một ngày nào đó, ngươi sẽ tới cầu ta."