Cự thú đáng sợ tối đen như bóng đêm, ánh tà dương khóc huyết sau lưng.
Nó nhìn chăm chú vào hắn, đồng tử lạnh như trăng rằm.
Lãnh Tử Diễm rút một ngụm khí lạnh. Bàn tay cắm ở hậu huyệt bất động thanh sắc rút về, bắt lấy gối đầu.
Phía dưới gối đầu có một khẩu súng, một điện thoại di động.
Hắc báo đẩy cửa sổ ra, hình thể cực đại thô bạo lách vào, nó nhảy xuống đất, chậm rãi đến gần, dáng đi tao nhã, áp bức cực đại không chút khách khí, cắm vào người Lãnh Tử Diễm như dao nhỏ.
Đây không phải lần đầu tiên Lãnh Tử Diễm đối mặt với thú nhân, nhưng cho dù là Lăng Diệp, cho dù là con báo toàn thân là lông đè lên người hắn, hắn cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Da lông màu đen ám trầm.
Tứ chi mạnh mẽ, cái đuôi tráng kiện, đồng tử nổi lên huyết sắc.
Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ mong ngóng Lăng Diệp như thời khắc này.
Hắn đem tay duỗi về phía di động.
Vô luận là cảnh ngộ năm 14 tuổi hay đọ sức cùng người sói trước đó không lâu, đều lấy giáo huấn tàn khốc nói cho Lãnh Tử Diễm, ở trước mặt thú nhân, sức mạnh nhân loại yếu ớt đến không đáng nhắc tới.
Hắn không dám lại cứng đối cứng, đó chỉ chọc giận đối phương.
Màn hình di động lập loè ánh huỳnh quang u ám, cũng trong thời khắc đó, hắc báo đem cái đuôi quăng đến trên mặt Lãnh Tử Diễm.
Đau đớn vốn tưởng sẽ đến lại không đến.
Lực đa͙σ kia rất nhẹ, lông tơ trên đuôi gãi nhẹ quét qua bên mặt hắn.
Lãnh Tử Diễm hô hấp nặng thêm, tay trái cầm di động hơi phát run.
Trên góc trái loan báo tín hiệu, đang muốn gạt ra, thứ gãi bên mặt trở nên ướt sũng, Lãnh Tử Diễm biết - đầu lưỡi đối phương vươn tới.
Mềm mịn, lạ lùng... Hơi mang ý vị lấy lòng.
liếʍ láp xương mày anh tuấn của hắn, cái mũi cao thẳng, còn môi mỏng khêu gợi.
Lãnh Tử Diễm mở to mắt. Con thú này là muốn...?
Hắn có thể chấp nhận bị nam nhân đè xuống dưới thân, nhưng tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn bị một con thú tùy ý lăng nhục.
" Xin lỗi... Số máy ngài gọi đang ở ngoài vùng phủ sóng..."
Nữ âm trong căn phòng hôn ám, lạnh lẽo mà sâu thẳm.
Tại sao lúc hắn cần y, y lại không ở bên cạnh hắn?
Bên vành tai là tiếng thở dốc thô nặng của hắc báo, nó bắt lấy tay hắn, buộc hắn xoa lên lồng ngực cường tráng của mình, bên trong đập thình thịch, máu dâng trào như muốn bắn tung toé mà phun ra, điên cuồng lưu chuyển.
Đến bây giờ, nó vẫn chưa biểu hiện ra bất cứ mặt tàn bạo nào.
Nó động tác thong thả, thậm chí có thể gọi là ôn nhu.
Nhưng dây leo sợ hãi chặt chẽ vồ lấy Lãnh Tử Diễm, hắn dường như dự cảm sẽ phát sinh cái gì đó, cơ thịt toàn thân căng chặt, hắn cảm thấy vô lực, thậm chí tuyệt vọng.
Cửa bị phá mở.
Tràn trề hy vọng quay đầu lại, thấy là Hoàng Ảnh, lại chôn đầu xuống.
" Hoàng Ảnh, đi tìm Lăng Diệp, đi tìm Lăng Diệp." Lãnh Tử Diễm thanh âm đang run, lại rành mạch phân minh, thậm chí mang mấy phần lãnh khốc.
Đột nhiên, hắc báo trở giường, giường gỗ nhỏ nháy mắt sụp xuống, phát ra tiếng ken két, lung lay sắp đổ.
Lãnh Tử Diễm bị tứ chi nó vây ở chính giữa, như tế phẩm sắp hiến tế.
Nó trên cao nhìn xuống, uy áp nặng nề giống như Đế vương, Lãnh Tử Diễm không chút nghi ngờ, mình lại có bất cứ động tác nào nữa, đối phương sẽ lập tức xé rách mình.
" Lãnh Tử Diễm..." Hoàng Ảnh bỗng nhiên xuất thanh.
Mũi thú tộc rất tinh, hắc báo này vừa đến lân cận đây, Hoàng Ảnh đã nghe thấy khí tức hùng tính nồng ðậm trên ngýời nó.
Tương tự Lăng Diệp, không chút yếu hơn.
Hoàng Ảnh tận mắt nhìn thấy nó cắn đứt cổ họng ám vệ, tận mắt nhìn thấy nó moi tim ra, một ngụm nuốt xuống.
Máu tí tách nhỏ xuống dọc theo móng vuốt sắc nhọn, nó đứng trên mái hiên, không coi ai ra gì liếʍ lấy, bốn phía một mảnh im lặng, ngạt thở mà kinh hãi.
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Hoàng Ảnh.
Hoàng Ảnh trong lòng cả kinh sợ hãi, lại thấy nó leo tới cửa sổ Lãnh Tử Diễm, lập tức hiểu ra, con hùng thú vừa mới thú hóa này là ðang tìm phối ngẫu của bản thân.
Hắc báo trước mặt này, hùng thú mười phân vẹn mười.
Nó đang động dục.
Cô đơn một mình, không có người nhà bên cạnh trấn an, rất có thể lâm vào giết chóc điên cuồng hoặc là giao phối điên cuồng.
Hùng thú cùng đệ nhất phu nhân có nghĩa vụ bảo vệ thư thú khác, Lăng Diệp vẫn chưa dùng thú thân xâm phạm Lãnh Tử Diễm, nghiêm khắc mà nói Lãnh Tử Diễm không được coi là thư thú của Lăng Diệp, nhưng tưởng tượng đến nam nhân không nghe lời mình kia có thể bị một con hùng thú động dục xâm phạm đến chết, tưởng tượng đến thương tâm phẫn nộ Lăng Diệp sắp sửa tiếp nhận...
Biết rõ bản thân không phải đối thủ của hùng thú, Hoàng Ảnh vẫn phá cửa phòng đóng chặt.
Nam nhân kia rất lãnh tĩnh, bình tĩnh hơn Hoàng Ảnh tưởng tượng mấy lần.
Hắn không thét chói tai, không kêu cứu, ánh sáng màu da cam trong hành lang chiếu vào, bên mặt lạnh lùng giống như điêu khắc.
" Hoàng Ảnh... Đi.... A...."
Đầu lưỡi trượt đến cổ họng, thô bạo cuốn quấn hầu kết, Lãnh Tử Diễm khó thở, khép nửa mắt, trong đồng tử hẹp dài đều là sát khí băng lãnh.