Nhà mình ở bị nɠɵạı nhân cải tạo, là ai thì trong lòng cũng không cao hứng, huống chi là Lãnh Tử Diễm.
Liếc Lăng Diệp cùng Dã Kê mấy lần, ánh mắt như dao nhỏ kia, lạnh lẽo tới bao nhiêu.
Trên mặt lại cười nhợt nhạt, mỗi chữ ngừng một chút, thanh âm vừa thấp vừa trầm.
" Các ngươi... Tùy ý!"
Sau khi nói xong liền xoay người đi.
ŧıểυ biệt thự tổng cộng có hai tầng, tầng thứ nhất là phòng khách, phòng ăn, tầng thứ hai là phòng ngủ, thư phòng, phòng để đồ, công nhân bận bịu không ngừng ở trên lầu, Lăng Diệp cùng Dã Kê ngồi trong phòng khách, cách cái bàn trà, ngýõi xem ta ta xem ngýõi, ai cũng không nói lời nào.
Rốt cuộc, Lăng Diệp thay đổi một tư thế, khóe môi hơi câu, cười đến châm biếm.
" Ngươi chính là Dã Kê kia?"
Dã Kê đứng lên, cười tủm tỉm vươn tay.
" Phụ thân gọi là Lãnh Dã, Dã Kê.. Ân, là nick name.... Đại ca hình như thích gọi ta như vậy."
Dùng ánh mắt đâm cái tay kia nửa ngày, phát hiện không có cách nào đâm ra lỗ, Lăng Diệp chậm chạp đưa tay mình qua.
" Lăng Diệp, bạn học của Tử Diễm, quan hệ các loại rất tốt."
Sau khi nghe được nửa câu cuối, trên mặt Dã Kê cười lớn hơn nữa, mắt chớp chớp như ánh trăng.
" Ta biết, đại ca có nhắc tới ngươi."
Mày Lăng Diệp nhếch lên, thân thể nghiêm lại.
" Hắn nói ta cái gì?"
" Cái này thôi." Dã Kê gãi gãi đầu, tròng mắt loạn chuyển chung quanh, một bộ dạng hết sức khó xử.
Lăng Diệp thấp giọng hỏi.
"Có phải nói xấu hay không?"
"Không đến mức nói xấu." Như bị khí thế Lăng Diệp áp bức, Dã Kê cúi đầu. "Đại khái chính là oán giận Lăng công tử quấn hắn..."
Lăng Diệp mím môi.
" Còn gì nữa?"
Dã Kê chỉ cảm thấy gió lạnh phần phật thổi qua, kiên trì nói.
" Đại ca nói ước gì Lăng công tử cút càng xa càng tốt, vĩnh viễn không gặp mặt là tốt nhất..."
Trong gió lạnh bay thêm mưa đá... Lăng Diệp chậm rãi nâng ly trà, bàn tay băng lãnh như sứ lóe ra hàn quang.
Y nhẹ nhấp miệng, để xuống thật mạnh.
Bàn trà thủy tinh hơi lay động.
Dã Kê nhìn bàn trà đáng thương nứt ra một vết, âm thầm nghĩ, người này là bạo phát hay không bạo phát đây?
" Không còn?"
" Ân?" Dã Kê lại nga một tiếng, thở dài nói. "Lăng đại ca biết cái hộp kia không?"
Tay Lăng Diệp lại bắt lấy ly trà, xiết chặt.
" Biết."
" Tuy không biết người đưa là ai, nhưng chắc chắn là ý trung nhân của đại ca..." Dã Kê tiếp cận chút, nhỏ giọng. "Việc này ta nói cho ngươi, ngươi cũng đừng nói cho người khác."
Lăng Diệp lạnh lùng gật đầu.
" Trong hộp kia chính là kẹp vυ", ai, lúc kẹp vυ" rớt thật chết người!" Dã Kê vỗ vỗ chân, vô cùng đau đớn. "Ai, may mắn còn có ta ở đó, nếu không… Nếu những người khác nghĩ rằng thứ kia là người khác đưa cho đại ca, đại ca còn làm người thừa kế được sao?"
" Phụ thân đương trường liền nổi bão, lệnh Tạ thúc hủy hộp, kết quả... Ai.." Dã Kê lại vỗ thật mạnh lên đùi. "Đại ca vì bảo trụ cái hộp kia, lại nói... Mặc phụ thân xử lý sau... Phụ thân chúng ta tính tình mất hết tính người.... Buổi tối liền đánh đại ca năm mươi roi.. Còn không biết dùng thứ gì nện vào trán đại ca... Cũng không cho bác sĩ trị cho hắn..."
Tim Lăng Diệp căng thẳng, tuy biết gia hỏa kia chắc chắn bị chỉnh rất thảm, nghe Dã Kê nói trong lòng vẫn mơ hồ đau đớn.
" Đều phải trách ta!" Dã Kê cắn cắn môi dưới. " Ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau mới biết được đại ca bị đánh, tiến lên nhìn, đại ca sớm đã sốt đến hồ đồ..."
Lăng Diệp mặt căng như điêu khắc.
" Thương khẩu nhiễm cảm?"
Dã Kê gật gật đầu.
" Lúc sau ta nghe Tạ thúc nói, lúc đánh tới ba mươi mấy roi, phụ thân đã muốn tha rồi, ai biết... Đại ca nhất định phải đem hộp đòi về, lúc này phụ thân mới giận tím mặt..."
" Hộp... Hắn muốn đòi về?"
" Đại ca thái độ kiên quyết, phụ thân cũng không có cách nào..." Dã Kê mở tay ra." Cho nên, đều là họa do cái hộp gây ra!"
Tổng kết bi ca cuối cùng, y làm đến âm vang hữu lực, vạn phần bi thống.
Lăng Diệp nâng ly trà lên, muốn che khuất biểu tình sắp hỏng mất trên mặt.
Quân Ngân sở dĩ đưa Lãnh Tử Diễm kẹp vυ", đơn giản là do y ở rạp chiếu phim khiêu khích Quân Ngân, nói nụ hoa Tử Diễm mẫn cảm nhất, nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia ghi hận trong lòng.
Bây giờ gặp phải nhiều chuyện như vậy, nhìn Lãnh Tử Diễm vì bảo vệ đồ mình đưa mà bị đánh cho vô cùng thê thảm, Quân Ngân chắc chắn hết sức thoả mãn với sự trung thành của Lãnh Tử Diễm.
Từ đầu tới cuối, chịu thiệt đều là Lãnh Tử Diễm đần độn kia!
Lăng Diệp phun ra một hơi, cảm thấy cổ họng vừa nghẹn vừa đau, nơi roi quất sau lưng cũng bỏng cháy như liệt hỏa.
" Ngươi tại sao lại nói cho ta những thứ đó?"
Dã Kê thấy trên mặt Lăng Diệp âm tình bất định, cũng không biết có ý gì.
Y cùng đại ca ruột này lần đầu tiên gặp mặt, chưa hiểu rõ, bất quá.. Ánh mắt người này nhìn Lãnh Tử Diễm... Nếu không để y viết ngược hai chữ Dã Kê lại.
" Ngươi thích đại ca sao?"
" Phải." Lăng Diệp trả lời rất kiên quyết.
"Ta cũng thích..." Dã Kê gắt gao chằm chằm nhìn Lăng Diệp." Trong lòng đại ca đã có người, không phải ta, cũng không phải ngươi." Y dừng một chút, thấp giọng nói. "Ta nghĩ... Chúng ta có thể hợp tác."
"Hợp tác?" Lăng Diệp nhếch mày.
"A... Ngươi sẽ không cho rằng bằng một ḿnh ngươi là có thể đem đại ca từ trong tay người kia cướp đi chứ, ngươi quấn đại ca sẽ chỉ làm hắn thêm chán ghét ngươi thôi."
Lăng Diệp cười lạnh.
"Hợp tác thế nào?"
Dã Kê chậm rãi nheo mắt, mỗi chữ một lúc.
"Giết người kia!"
"Biết hậu quả không?” Lăng Diệp để ly trà xuống, đứng lên, hai tay chống lên bàn trà, trên cao nhìn xuống Dã Kê, khóe môi khinh miệt kéo lên." Lãnh Tử Diễm sẽ đem ngươi băm thành thịt vụn."
Dã Kê nhạt nhẽo nói.
"Ngươi đối với đại ca... Trái lại rất hiểu rõ."
Lăng Diệp dùng cái loại ánh mắt " ta hơn ngươi một bậc" nhìn Dã Kê, trầm trầm nói.
"Lúc ta cùng hắn hai nhóc tỳ vô tư, ngươi còn đang nhặt rác ăn ở Hắc Phố, ngươi nói... Ta đối với hắn hiểu rõ tới bao nhiêu?"
Dã Kê ngẩng mạnh đầu, mũi đánh vào cằm Lăng Diệp, cười khẽ không chút để ý.
"Đáng tiếc.... Đại ca đã tính cùng người kia trải qua cả đời, mà ngươi... Chỉ có thể ở bên cạnh nhìn... Nhìn hắn cùng người khác tình chàng ý thiếp... Nhìn thân thể hắn bị người khác vuốt ve, bị người khác tiến vào...."
Phanh một tiếng, cái chén nát thành mảnh vụn, nước trà văng khắp nơi bắn đến trên người Dã Kê.
Cùng với ly trà vỡ, bên ngoài còn truyền đến một tiếng sói tru, cả hai cau mày.
"Đây là âm thanh gì?"
" Lang!"
"Trong trường học sao lại có lang?"
Hai người sắc mặt trở nên xanh mét, nháy mắt liền xông ra ngoài.
Lúc cự lang tru lên, Lãnh Tử Diễm cũng nghe thấy, hơn nữa nghe được rõ ràng hơn Dã Kê cùng Lăng Diệp.
Gầm rống điên cuồng vang dội bên vành tai, màng tai nổ bùm một trận.
"Lang, lang, ahhh..."
Người chung quanh gào thét chói tai, chạy trốn tứ phía, các ŧıểυ thư quý tộc dáng vẻ chật vật, kêu la kinh hãi, nữ tử đầu tóc lộn xộn níu chặt Lãnh Tử Diễm, câu trên không liền câu dưới.
"Cứu... Cứu mạng.... Lang.... Có Lang...."
Lãnh Tử Diễm mặt mày như đao phong, bàn tay cắm trong túi quần chậm răi sờ lên súng ngắn.
"A...... A...." Nữ tử kêu đến tai người sinh đau đớn, nàng run run đem Lãnh Tử Diễm đẩy đến trước mặt mình. "Cứu..... Cứu mạng..."
Trước mặt họ, một con cự lang màu xám chạy như điên.
Nó thân hình cao lớn, cái đuôi quăng ở phía sau vừa thô vừa dài, lúc này đang đem một nam nhân chạy trốn quấn ngã xuống đất.
Tất cả mọi người chạy bạt mạng, hận không thể mọc thêm hai cái đùi.
Chỉ có Lãnh Tử Diễm cùng nữ tử kéo hắn là không động.
Trên đùi nữ tử liên tục chảy ra máu, thụ thương tương đối nặng, xem ra không có cách nào chạy được, nàng gắt gao bám lấy thắt lưng Lãnh Tử Diễm, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cự lang há to mồm, đầu lưỡi cực đại liếʍ vòng trên mặt nam nhân, âm thanh phát ra giống như nếm thử đồ ăn khiến người ta sởn gai ốc.
Trên mặt nam nhân đều là thóa dịch, dính phốc phốc, cực kỳ ghê tởm.
Nhưng y không dám động, lại càng không dám kêu, sợ chọc giận dã thú này.
Y ngoan ngoãn thế cũng không đổi lấy được lòng xót thương của cự lang, sau khi xác nhận con mồi mùi vị không tồi, nó một chưởng đập vỡ ngực y, moi tim ra... Tinh tế nhai nhai.
Lúc này, phía trước nó không xa, Lãnh Tử Diễm.... Giơ súng lên!