Hai cái đầu nhũ hoa rốt cục trước sau bị ngân châm đâm xuyên thấu, sau đó ngân châm bị rút ra, vô số huyết châu hội tụ mà thành những đường máu chảy thật nhỏ chia nhau chảy từ đầu nhũ hoa đến thẳng bụng dưới. Tôi tưởng rằng quá trình đau đớn nhất rốt cục cũng xong rồi, không ngờ đến, đây lần nữa lại là sự vô tri ngu xuẩn của tôi.
Ánh sáng chói lọi óng ánh của viên kim cương làm hoa mắt tôi, đáy nhọn đôi khuyên tai bạch kim kêu lanh lảnh trong tay của Giang Triết Tín, hắn hứng thú dạt dào bắt đầu đeo vào cho tôi. Ngón tay thon dài như xe chỉ luồn kim thử xuyên qua đầu nhũ hoa bên phải của tôi, đáng tiếc, tài nghệ của Giang đại tổng tài hắn không tinh thông, mỗi lần đều không thể thuận lợi men theo con đường nhỏ mà ngân châm đã mở ra để xuyên qua, cái đáy không tính là nhọn của chiếc bông tai giờ hoàn toàn biến thành lần mò từng chút tiến về phía trước.
Phần thịt non nớt bên trong nhũ hoa bị tận lực khuấy đảo, ngẫu nhiên còn có thể giống như đang nhảy điệu waltz vậy, tiến hai bước lùi một bước, tiến ba bước lùi hai bước......
Rốt cục lần nữa không hài lòng sự im lặng trong thời gian dài của tôi, Giang Triết Tín dừng lại, nâng mái đầu đã gần như hư thoát vô lực đang rũ xuống của tôi lên. Ngón tay hắn vẫn là lạnh lẽo, nhưng hiện tại cằm của tôi lại mơ hồ cảm giác được ngón tay hắn quả nhiên có nhiệt độ. Tôi biết, bởi vì cả người tôi hoàn toàn bao phủ bởi mồ hôi lạnh, hiện giờ nhiệt độ cơ thể tôi càng thấp hơn nhiều so với ngón tay lạnh lẽo của hắn.
Tôi không hề mở mắt, tất cả mọi ý thức đều chuyên chú vào cơn đau kéo dài trên ngực phải.
Tôi muốn nghe tiếng của cô, mở miệng.
Vốn tưởng giả chết, nhưng rõ ràng không thành công. Có lẽ là ánh mắt hắn sắc xảo, bén nhọn, cũng có thể là chính bản thân tôi lộ ra nhiều sơ hở: Vẫn đang gắt gao cắn môi dưới? Vẫn là không ngừng run rẩy thân hình? Hoặc giả là do tôi vẫn không ngừng rơi xuống từng giọt nước mắt?
Thấy tôi cứ không có phản ứng, Giang Triết Tín bóp mạnh đầu nhũ hoa phải vẫn còn đang ghim một nửa đầu kim nhọn trong đó, không hề phòng bị, tôi giật một cái, đầu cổ ngửa lên trần nhà, mắt chợt trợn to, nhưng vẫn như cũ không có kêu ra tiếng.
Một lát sau, tôi vô lực nhìn về phía hắn, hắn rõ ràng càng phẫn nộ hơn so với kẻ bị làm hại là tôi đây. Hắn bóp cổ tôi, hung tợn nói: Đừng quên, cô là 8000 vạn thế chấp của tôi, thân thể của cô do tôi chi phối, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, không cần ngươi nhắc nhở, tôi một chút cũng chưa quên. Ngươi dày vò ta như thế, ta có phản kháng sao? Sớm biết rằng ngươi là tên biến thái cuồng ngược tàn bạo như vậy, bổn ŧıểυ thư có ký khế ước bán mình hay không cũng còn khó nói nữa là.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, có lẽ nhìn ra sự khinh miệt trong mắt tôi, đôi mắt trong phút chốc biến thành âm lãnh. Hắn nắm chặt bàn tay lại, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở.
Không ai dám làm trái ý lời tôi nói, lên tiếng đi.
Tôi không tin hắn sẽ thật sự giết tôi, nhưng mà trong mắt hắn là một mảnh lạnh như băng.
Ngắn ngủn hơn mười giây, bàn tay hắn hoàn toàn vòng nhanh xiết chặt cổ tôi, cho dù tôi hé miệng mở cằm, cũng hít vào được một chút không khí nào.
Lồng ngực bị nghẹn ứ đau nhói, trước mắt từng trận gần như biến thành màu đen, tôi không thể tin được, hắn đã hao tiền tốn của, phí công nhiều như thế để tìm cho ra tôi, thế mà lại đơn giản như vậy lấy mạng của tôi ư?
Ngực muốn nổ mạnh, đôi mắt không còn chịu nổi của tôi khẽ đảo gần như mất đi tri giác.
Cổ họng được buông ra, miệng tôi vẫn còn mở lớn, dòng không khí mạnh mẽ dội thẳng vào ngực, cái loại này tư vị này cũng chẳng dễ chịu là bao so với việc hít thở không thông, tôi liền giống như một người bị chết đuối, kịch liệt ho khan, đôi con ngươi nghẹn đầy nước mắt tràn mi.
Nói chuyện. Tên hỗn đản này thế nhưng vẫn không buông tha.
Hắn nghiêm khắc nhìn gần tôi, lãnh khốc nói: Đây là cơ hội cuối cùng.
Tôi thật sự đụng phải một tên điên, hơn nữa là một tên điên cực đoan, cố chấp đối với tôi.
Ho khan không còn kịch liệt nữa, tôi thở hào hển, đứt quãng nói: Anh... Thật sự là kẻ... Khốn nạn. Hắn muốn làm cho tôi nói chuyện, được, tôi liền ăn ngay nói thật.
Mắt hắn thoáng một tia ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tôi. Mặc kệ, nếu hắn còn muốn giết chết tôi, liền động thủ đi, tôi chẳng thèm đếm xỉa đến.
Hắn quả nhiên động thủ, đầu nhũ hoa chỗ cắm đáy ghim bị xé rách rút ra, trực tiếp biến những giọt máu thành dòng huyết lưu. Tôi chỉ có thể liều chết cắn môi, run rẩy chống cự cơn đau đớn khủng khiếp.
Hắn nhào xuống, cắn lên ngực phải của tôi, một ngụm một ngụm mυ"ŧ vào máu tươi của tôi.
Tôi giãy dụa, đá đạp lung tung hai chân. Trước ngực đau đớn nóng rát, cơn đau khó có thể chịu được đau.
Hắn áp chế tôi, dùng hai chân so với tôi càng thêm cường tráng hữu lực mạnh mẽ tách mở hai đầu gối của tôi ra. Một tay cởi dây lưng của mình.
Hai chân tôi mở lớn, không hề có năng lực phản kháng bị hắn một cái xỏ xuyên qua, đóng đinh trên giường.
Hắn tùy ý bài bố cơ thể của tôi, cắn xé, mυ"ŧ vào đầu nhũ hoa bị thương của tôi, kịch liệt không lưu tình chút nào xé rách ở chỗ sâu trong cơ thể của tôi, một lần so với một lần hung ác, mãnh liệt va chạm bộ phận yếu ớt bên dưới khoang bụng tôi, ở trong cơ thể tôi vĩnh viễn rong ruổi chạy nước rút.
Tôi lập tức nhìn về phía giữa hai chân mình trên khăn trải giường, quả nhiên nơi đó đỏ sẫm một mảnh.
Giang Triết Tín theo tầm mắt của tôi nhìn qua, trên mặt hiện lên nụ cười tà ác, nhẹ nhàng buông lỏng tóc tôi ra.
Tôi biết sao lại như thế, nhưng là tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, hãy cứ để cho y dương dương tự đắc đi, tên ngu ngốc này. Người đàn ông đầu tiên của Hứa Lăng Tịch ta không phải là mi, mi hãy chỉ để ý làm tên ngốc tử đi.
Cổ tay rốt cục được thả ra, tuy rằng còng tay được bọc da mềm thượng đẳng, nhưng vẫn làm trầy trụa làn da của tôi lúc tôi giãy dụa. Sau khi tên điên đó cởi trói cho tôi, cũng không hề quay đầu lại mà quả quyết rời đi. Tôi cuối cùng lại có không gian riêng mình, cuộn người tự mình liếʍ láp vết thương.
Mùi cồn vẫn tràn ngập trong không khí rất lâu, mồ hôi lạnh làm tôi uể oải. Nhưng là tôi thật sự không còn một tia khí lực nào nữa để đi tắm lần thứ hai, tôi hư nhuyễn ngã nằm xuống, không bao giờ muốn nhớ đến nữa.
Giấc ngủ nặng nề cảm giác thẳng đến thời gian giữa trưa, nhưng tôi còn buồn ngủ, trừ bỏ cơn buồn ngủ, còn lại là cơn đau đớn khắp thân thể, tôi cần nghỉ ngơi. Nếu không nghe được có người xuay chuyển tay nắm cửa, tôi càng muốn khiến cho cái thân thể này tiếp tục ngủ.
Cửa phòng ngủ bị người đẩy mở, tôi nắm chặt bên trong chiếc chăn, nhắm mắt lại. Trí nhớ về đêm qua quá mức khủng bố, không thể không nói, tôi đối với Giang Triết Tín dĩ nhiên đã có tâm lý rất sợ hãi.
Thảm sàn cũng loại bỏ tiếng bước chân, người đi tới dừng lại bên giường. Trái tim tôi thình thịch đập loạn xạ, chờ đợi Giang Triết Tín thô bạo giật chăn lên.
Bàn tay phủ lên trán tôi, tôi trực tiếp run run một cái, mở to mắt. Giả vờ không nổi nữa rồi.
Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn trước mắt là một đại tẩu trung niên ôn hòa, từ ái. Chị ta nhìn tôi, lộ ra một nụ cười tươi xin lỗi: Làm cô thức giấc à? Thực xin lỗi, chỉ là tôi muốn nhìn xem có phải đang bị sốt hay không. Nói xong, chậm rãi rút tay khỏi trán tôi. Tôi lúc này mới chậm chạp cảm giác được lòng bàn tay chị ta thực ấm áp, không giống sự lạnh lẽo của người nào đó.
Chị là ai? Tôi mở miệng, cổ họng khàn đặc rối tinh rối mù.
Cô gọi tôi là Chu tẩu đi, lão Chu chồng tôi là lái xe cho Giang lão gia. Triết Tín thiếu gia bảo tôi tới chăm sóc cô. Buổi sáng tôi đã đến rồi, nhưng Triết Tín thiếu gia nói đến giữa trưa mới lại đánh thức cô, cho nên tôi liền đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn về, cơm đã sắp làm xong rồi.
Tôi gật gật đầu, thế này mới nhớ tới bản thân gần 24 tiếng đồng hồ chưa ăn gì, thật đúng là đói quá. Nhưng ......
Cái này....... Tôi còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, Chu tẩu thật giống như đã hiểu được, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Ai, kỳ thật không phải tôi muốn bảo chị ấy đi ra ngoài, tôi là muốn hỏi một chút chị ấy có thể đi mua giúp tôi quần áo hay không thôi.
Tôi còn chưa kịp than thở xong, Chu tẩu đã mang vài bộ váy áo quay trở lại: Mấy cái váy này là Triết Tín thiếu gia bảo tôi mang lại cho cô.
Tôi dùng chiếc chăn bao lấy chính mình ngồi xuống, đánh giá từng cái váy áo được mở ra trên giường. Ba bộ thời trang công sở, ba bộ váy ngủ, một bộ váy mặc trong nhà. Tất cả đều là bộ sưu tập hiện đại của các thương hiệu nổi tiếng trong ngành công nghiệp thời trang địa phương, hoàn toàn phù hợp với phong cách phổ biến hiện nay.
Cái này thì tính là gì đây? Thật đúng là đem Hứa Lăng Tịch tôi đây biến thành sủng vật mà nuôi dưỡng sao? Nghĩ muốn ngược đãi liền hành hạ đến gần chết, ngược đãi xong thì cho chút mật ngọt? Trong lòng tôi cười lạnh, tôi chỉ có thể ghi hận sự ác liệt của hắn, hắn cũng đừng tưởng biến tôi thành một người đàn bà ngực to não teo ngu xuẩn.
Chịu đựng thân thể không khoẻ, tôi tự mình thu xếp gọn gàng.
Mùi thơm từ nhà ăn xộc vào trong mũi, nhẹ nhàng, các món ăn nhẹ ngon miệng đa dạng, bày đầy cả trên bàn ăn.
Mấy món này đều là do chị làm? Tôi có chút kinh ngạc.
Phải, Triết Tín thiếu gia nói Lăng Tịch ŧıểυ thư thân thể hư nhược, nên phải bổ dưỡng thật nhiều. Thực đơn món ăn cũng là Triết Tín thiếu gia tự mình xem qua. Cũng không biết có hợp khẩu vị ŧıểυ thư hay không, nếu mà không thích hợp, cô cứ nói thẳng cho tôi biết là được, bữa ăn kế tiếp tôi nhất định sửa đổi lại.
*thân thể hư nhược: sức khỏe bản thân yếu ớt
Nụ cười của Chu tẩu là tự nhiên mà chân thành, tin chắc chị ta thật sự đã cho rằng tôi là khách quý của thiếu gia chị ta, là một đại ŧıểυ thư yêu kiều nũng nịu cần cẩn thận hầu hạ và che chở.
Tôi đã biết rõ bản thân sai ở chỗ nào. Lời bình luận bên ngoài đều là thật sự, những tin tức tình báo tôi nắm được cũng đều đúng như vậy. Nhưng tất cả mọi người chúng tôi không chú ý một điểm, đó chính là hình tượng một thân sĩ quan tâm chăm sóc, lễ độ ôn tồn của Giang Triết Tín chỉ giới hạn trong ở trước mặt công chúng, ở trong giới hạn đó hắn tận lực hy vọng che đậy được trước mắt tất cả mọi người. Một người nếu muốn che giấu sự biến thái tàn ngược và thô bạo của chính mình, thì nhất định sẽ càng hướng đến đối lập lại xây dựng biểu tượng giả dối càng hoàn mỹ hơn. Giang Triết Tín chính là người như vậy.