Cảm giác tự ti mặc cảm hoàn toàn không đủ để hình dung tâm tình của cậu lúc này.
***
Giữa tháng tám, Dĩnh Tử từ Hồng Kông quay về, nửa đêm mới tới nhà.
Về đến nhà, người đã rất mệt, song cô bé lại không ngủ. Cứ một mình ngồi trong phòng, ngắm những bức ảnh đã chụp ở Hồng Kông.
Đới Tuyết Mai phải giục mấy lần, Dĩnh Tử miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng vẫn cứ vô cùng chăm chú ngắm ảnh.
Đới Tuyết Mai bèn đi ngủ trước. Sáng sớm hôm sau thức dậy, bà kinh ngạc thấy Dĩnh tử vẫn đang ngồi ở chỗ ngồi hôm qua, trên tay vẫn đang thấy cầm mấy tấm ảnh.
Đới Tuyết Mai hỏi: “Tối qua con có ngủ không đấy?”
Dĩnh Tử cười đáp: “Đương nhiên là ngủ rồi ạ, con vừa dậy.”
“Sao không ngủ thêm một chút đi.”
“Con tỉnh rồi là không ngủ thêm được nữa ạ.”
Ba người nhà họ cùng ăn sáng, sau đó Đới Tuyết Mai và Lê Triển Bằng ra cửa đi làm, trước khi đi còn dặn dò Dĩnh Tử: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi con nhé.”
Dĩnh Tử nhanh nhẹn đáp lời: “Vâng ạ, con sẽ ở nhà, mẹ cứ yên tâm.”
Đợi họ vừa ra khỏi cửa, cô bé đã quay người đi vào trong phòng, bắt đầu thay quần áo.
Quần áo của cô bé vốn dĩ đã không ít, lần này ở Hồng Kông lại mua thêm rất nhiều thứ. Thế mà, cứ thay ra thay vào, lại không có một bộ khiến cô bé hài lòng.
Đã một tháng rưỡi không gặp anh Thành Thành, Dĩnh Tử không thể đợi thêm nữa ý muốn gặp anh. Cũng vì đã lâu thế không gặp mặt, cô bé hi vọng anh Thành Thành có thể nhìn thấy bộ dạng xinh xắn nhất của mình.
Là gặp sớm thêm một chút, hay là bản thân xinh đẹp đây? Hai suy nghĩ này cứ xoay lòng vòng đánh nhau trong đầu cô bé. Sau khi thay đến chiếc váy thứ năm, Dĩnh Tử cuối cùng cũng nói với hình bóng mình trong gương: “Được rồi, bộ này đi.”
Cô bé cầm lấy mấy tấm ảnh mà tối qua đã lựa chọn kỹ càng rồi sáng nay lại lựa chọn lần nữa, lốc cốc lốc cốc chạy xuống dưới nhà, đến trước cửa nhà di Vương.
Gõ gõ cửa, không thấy ai trả lời. Cô bé tự mình đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng khách cũng chẳng có ai.
Gọi thử một tiếng: “Anh Thành Thành”, vẫn chẳng thấy ai thưa. Hay là, anh đang ngủ nướng nhỉ?
Bước qua phòng khách, cô bé vào phòng Thành Thành.
Vừa bước vào cửa, cô bé đã kinh ngạc đến ngây ra.
Thành Thành đang ở trong phòng, hơn nữa cũng đã dậy. Chỉ có điều, người mặc áo đen quần đen là anh giờ đang ngồi trên một chiếc xe lăn bằng kim loại màu đen, đằng trước chiếc xe lăn cả trên lẫn dưới có hai giá đỡ kim loại. Chân phải của anh đang bị bó lớp thạch cao dầy đặc, đặt ở giá đỡ kim loại bên dưới. Chân trái nhẹ nhàng dựa ở bên cạnh. Cạnh lớp thạch cao dầy đặc cứng như đá kia, chiếc chân trái vốn dĩ gầy gò càng thêm phần yếu ớt vô lực.
Ngoài ra, tay phải của anh cũng đang bó thạch cao, đặt ở giá đỡ kim loại bên trên. Bên cạnh giá đỡ kim loại có một quyển sách đang mở. Thành Thành lúc này đang cúi đầu, dùng tay trái lóng ngóng lật sách.
Nghe thấy có người bước vào, Thành Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dĩnh Tử, nhất thời ngây ra.
Vừa nãy, cậu dường như đã nghe thấy tiếng gọi của Dĩnh Tử, đang gọi “anh Thành Thành”. Có điều, cậu rất hay hoang tưởng nghe thấy tiếng gọi này, vì thế nên cũng không để ý lắm.
Hóa ra, đúng là cô bé. Cô đã thực sự trở về rồi.
Một tháng rưỡi không gặp, cô bé rõ ràng đã cao hơn, cũng xinh đẹp hơn nhiều. Thành Thành vốn không dám tin rằng cô bé còn có thể xinh đẹp hơn nữa, nhưng hiện thực đang ở ngay trước mắt cậu đây.
Dĩnh Tử mặc một bộ váy liền thân bằng tơ tằm màu vàng tơ, bờ môi hồng và hàm răng vẫn trắng thế, đôi chân thon dài. Chỉ có làn da trước đây trắng ngần giờ hơi hơi đỏ lên, nhìn rõ ràng là do phơi nắng mà thành, song cũng khiến cô bé càng thêm mạnh khỏe.
Nhìn Dĩnh Tử xinh đẹp trước mắt, trong trái tim Thành Thành lại run rẩy, đồng thời càng thêm phần bi ai.
Dĩnh Tử nhìn thấy Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn mình, càng thêm kinh ngạc.
Còn chưa tới hai tháng, anh dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác, khiến cô gần như không thể nhận ra nữa. Mái tóc vốn luôn đen nhánh gọn gàng trước đây giờ phủ bụi rối bời, gương mặt sạch sẽ trước đây giờ râu ria lởm chởm. Còn nữa, anh gầy đến nỗi không còn là người nữa, đôi mắt trũng sâu, xương cũng nhô hẳn ra. Trước đây, chỉ có đôi chân của anh gầy yếu, còn thân người trên vô cùng kháng kiện. Vậy mà giờ đây, người trên của anh cũng gầy đến nỗi lộ hết cả xương.
Nếu không phải nhờ đôi mắt kia, đôi mắt thâm sâu, đôi mắt đẹp đẽ nhất dưới gầm trời này, Dĩnh Tử sẽ không thể tin đây chính là anh Thành Thành.
Bức tranh trước mắt quá mức chấn động, khiến những bức ảnh trong tay Dĩnh Tử cũng rơi hết cả xuống đất.
Hôm nay cô bé đặc biệt mang hai mươi sáu tấm ảnh sang đây, dự định sẽ kể cho anh Thành Thành nghe về lần tới Hồng Kông này của cô bé.
Những bức ảnh này đã được cô bé chọn tới chọn lui trong số hàng trăm bức ảnh của mình, đầy đủ hết những danh lam thắng cảnh của Hồng Kông. Quan trọng hơn là, trong mỗi bức hình, chỉ có mình cô bé xinh đẹp đứng đó.
Trước đây, Dĩnh Tử không thích chụp ảnh, thường chỉ khi Tết đến, hay thăm hỏi người thân, sinh nhật gì đó mới chụp mấy tấm. Nhưng lần này ở Hồng Kông, cô bé đi đến đâu, là chụp tới đó, hơn nữa những nơi có phong cảnh đẹp còn chụp không ít.
Không những vung tay múa chân, bày ra đủ kiểu tư thế và vẻ mặt, cô bé còn cuồng thay y phục, những đồ đã mang đi, cả những y phục mới mua, đa phần là những y phục mới mua, đều được mặc lên người, rồi chụp ảnh.
Đối với những hành động khác thường này của cô bé, bố mẹ cô đều thấy rất kinh ngạc, bác trai bác gái và các anh họ ai ai cũng cười cô bé:
“Dĩnh Tử thích chụp ảnh quá nhỉ.”
“Con gái xinh đẹp ai chẳng thích chụp ảnh.”
“Dĩnh Tử, chụp tấm nữa nào.”
Cô bé biết, hành vi của mình xem ra vô cùng nông cạn. Thế nhưng, cô bé mặc kệ, dù gì mọi người cũng đều là người nhà, cho nên cô bé không tính là bị mất mặt. Cô bé chụp nhiều ảnh đến thế, chỉ vì muốn chọn ra được những bức đẹp nhất, đưa cho anh Thành Thành xem. Vốn dĩ dù tay súng có không chuẩn, bắn nhiều ắt trúng là thế mà! Đương nhiên, trên danh nghĩa, là để đưa cho anh Thành Thành ngắm phong cảnh kiều diễm của Hồng Kông.
Giấy ảnh vô cùng trơn, những bức ảnh rơi xuống đất tản hết cả ra, có mấy tấm còn bay đến trước chiếc xe lăn.
Thành Thành chỉ lướt mắt xuống đất một cái, là có thể nhìn thấy trên bãi cỏ Dĩnh Tử đang cưỡi trên lưng ngựa cười rất tươi, giữa biển xanh biếc Dĩnh Tử đeo kính bơi đang bày ra tư thế chiến thắng, dưới những đám mây Dĩnh Tử đang giang hai tay đứng trên một ngọn núi…
Cưỡi ngựa, bơi lội và leo núi, quả nhiên đều là những việc không thể làm ở nơi này, cũng là những việc cậu không thể làm.
Giây phút đó, trong trái tim Thành Thành chỉ có nỗi bi ai, một chút cũng không cảm thấy đau, bởi cậu sớm đã đau đến chết lặng rồi.
Những năm này, Thành Thành luôn là một người tự tin kiên cường, lạc quan cởi mở, mà sự sùng bái và gần gũi của Dĩnh Tử từ nhỏ đối với cậu, lại càng tăng thêm sự tự tin đó.
Thế nhưng, mấy năm gần đây, khi cậu bắt đầu biết đến mối tình đầu, có thứ tình cảm khác lạ với Dĩnh Tử, thì cũng bắt đầu lo được lo mất, đặc biệt là khi nhìn thấy Dĩnh Tử ngày càng xinh đẹp, cậu lại không thể không lo lắng.
Thế cho nên, khi Dĩnh Tử nói hè này sẽ đi Hồng Kông, Thành Thành đã có chút căng thẳng.
May mà, chỉ là một tuần lễ.
Vậy nhưng, trước khi Dĩnh Tử đi Hồng Kông, đến lời tạm biệt cũng không có, điều này khiến cậu càng thêm căng thẳng và lo lắng. Tại sao chứ? Tại sao không nói tiếng tạm biệt nào?
Chẳng dễ dàng gì mới trải qua được một tuần, lại phát hiện Dĩnh Tử hóa ra chưa về, cậu lo lắng muốn chết, việc mà cậu lo sợ nhất có phải đã xảy ra không?
Đợi đến lúc tận tai nghe thấy những lời của dì Đới, thì nỗi lo lắng trong sâu thẳm trái tim cậu đã thành sự thực, Thành Thành chỉ cảm thấy đau đến xé gan xé phổi, cuộc sống cũng đột nhiên mất đi ý nghĩa. Dĩnh Tử hóa ra lại để ý đến thế, để ý đến sự tàn tật của cậu, để ý đến rất nhiều những việc cậu không thể làm. Thế cho nên, cô bé lựa chọn lưu lại Hồng Kông, cùng với mấy người anh họ và bạn bè của họ, làm những việc mà cậu không thể làm được.
Cũng có lẽ, dưới cái nhìn của Dĩnh Tử, cô bé không hề để ý đến sự tàn tật của cậu.
Nhưng, đối với Thành Thành mà nói, đó chính là để ý, là một kiểu để ý khác mà thôi.
Đương nhiên, đây là sự lựa chọn của Dĩnh Tử, ngoài việc chấp nhận nó, cậu đâu có thể làm gì khác.
Thế nhưng, trong lòng cậu đau đớn khôn tả, lại không cách nào xoa dịu đi, cậu cần làm gì đó, để phát tiết ra những tuyệt vọng, bi ai và thống khổ trong lòng, nếu không sẽ phát điên mất.
Vì vậy, khi cậu đi đường thấy ba người thanh niên cao to mạnh khỏe kia, cậu lập tức bước ra đó, bắt đầu khiêu khích.
Cậu dùng những lời lẽ không tôn trọng để khiêu khích họ.
Ba người thanh niên kia thấy cậu là người tàn tật, chẳng buồn để ý, tránh đi chỗ khác ngay.
Cậu lại không chịu thôi, khập khà khập khiễng đi theo họ, tiếp tục nói những lời khó nghe.
Ba người thanh niên đó dừng chân, quay đầu lại cảnh cáo: “Chúng tao thấy mày là người tàn tật, nên không so đo, đừng có quá đáng.”
Thái độ coi thường trong ánh mắt họ càng kích thích Thành Thành, cậu tiếp tục nói, còn bước đến gần, rồi đột nhiên tung nắm đấm.
Người thanh niên mặc áo phông xanh lam không tránh kịp, bị cậu đánh trúng mặt, lập tức muốn đánh trả, song lại bị hai người bạn đi cùng ngăn lại.
Người thanh niên mặc áo phông trắng nói: “Cái thằng què này e là bị thần kinh rồi, thôi, chúng ta coi như gặp kẻ tàn tật đáng thương là được.”
Thành Thành hét vào mặt người thanh niên mặc áo phông đó: “Mẹ mày mới thần kinh. Ai cần mày thương hại?” Đồng thời, lại tung một đấm nữa, vừa hay đánh trúng mũi người ta.
Người thanh niên mặc áo phông trắng lập tức chảy máu mũi.
Lần này, ba người thanh niên đó thực sự nổi giận, thực không ngờ cái thằng tàn tật chết tiệt này lại không biết tốt xấu như thế, bọn họ cũng đánh trả lại.
Vốn dĩ, chỉ định đánh mấy cái cho hả giận, sau đó họ cũng chuẩn bị dừng tay. Thế nhưng, cái thằng tàn tật chết tiệt kia càng chửi càng khó nghe, chửi họ thôi thì không nói, còn tiện thể hỏi thăm cả tổ tông mười tám đời nhà họ. Hơn nữa, hắn còn điên cuồng công kích lại, tay chân đấm đá loạn xạ, dẫu cho sau đó chân bị trượt một cái ngã xuống đất, vẫn sống chết ôm chặt lấy chân của người thanh niên mặc áo phông đỏ, giống như sợ cậu ta chạy mất vậy.
Ba người thanh niên kia rốt cuộc cũng mất sạch lý trí, tay đánh chân đá cho Thành Thành đang nằm dưới đất kia một trận.
Thành Thành miệng vẫn chửi mắng, trên gương mặt lại vô cùng thống khổ, đồng thời, còn cười được.
Ba người thanh niên kia có thể khẳng định, thằng què này đúng là kẻ điên.
Cuối cùng, Thành Thành cũng nằm đo ván trên mặt đất, tay chân không thể cử động được nữa, song miệng vẫn không chịu ngừng chửi mắng.
Ba người thanh niên kia ngừng tay, chửi thêm mấy câu rồi đi khỏi, trước khi đi còn nói: “Thằng què chết tiệt, là tự mày tìm lấy đấy nhé.”
Đúng, đây là điều Thành Thành muốn. Dù cho có gãy xương, dù cho có đau đớn đến tận tim gan, cậu cũng không để ý đến, càng không hối hận. Mặc dù nỗi đau trên người không giống như những gì cậu mong chờ, có thể làm giảm đi nỗi đau nơi tận sâu trong tim kia, nhưng chí ít, cũng có thể phân tán sự chú ý của cậu.
Mấy tuần lễ này, Thành Thành cố chịu đựng nỗi đau khổ về cả thể chất lẫn tinh thần, sâu thẳm trong lòng cậu, lại không nhịn được cố ôm lấy một chút hoang tưởng, có lẽ, lời dì Đới nói không phải sự thật, có lẽ Dĩnh Tử không hề bỏ rơi cậu …
Hiện giờ, nhìn những bức ảnh trên mặt đất kia, khuôn miệng của Thành Thành hơi hơi rung động.
Cũng tốt, cuối cùng đã có thể hoàn toàn hết hi vọng.
Cậu nghĩ, cậu đã hết hi vọng. Giờ đây, chẳng còn gì có thể thay đổi suy nghĩ của cậu.
Nghĩ thông được cũng tốt.
Cậu lại ngẩng lên, nhìn vào Dĩnh Tử.
Cô bé trước mắt, thực sự đẹp đến không cần phải thêm gì nữa.
Thành Thành ngăn mình suy nghĩ tiếp, thực ra, chẳng ai có thể hợp với cô bé. Trước đây cậu đã mơ gì thế, lại cứ ngỡ cậu có thể thích cô bé? Được cùng với cô bé sao?
Bây giờ, cậu không cần cúi đầu nhìn cái chân đang bó cứng thạch cao, cũng không cần nhìn cái chân gầy gò không ra hình dáng gì bên cạnh, cũng biết được mình thực sự đáng thương và nực cười thế nào. Cảm giác tự ti mặc cảm hoàn toàn không đủ để hình dung tâm tình của cậu lúc này.
Đã như thế này rồi, còn nghĩ gì nữa?
Chẳng còn cần nghĩ gì nữa.
Trong lòng đột nhiên thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thành Thành bình tĩnh mở lời: “Về rồi sao?”
Dĩnh Tử cứng ngắc gật đầu.
“Chơi có vui không?”
Có vui không? Vui? Hay là không vui? Dĩnh Tử đột nhiên phát hiện, câu hỏi này, cô bé thực khó trả lời, lời nói thực lòng nói ra lại quá dài. Do dự một lát, cô bé nhè nhẹ gật đầu.