“Đến bản thân con bé cũng nói: Hồng Kông thích như vậy, chỉ hận không thể chuyển qua đây, không bao giờ về Vũ Hán nữa.”
***
Thành Thành trải qua một tuẫn lễ mà như đã qua một năm, chịu đựng đến cùng cực sự dày vò của nỗi nhớ mong, cuối cùng cũng đến ngày mà Dĩnh Tử trở về.
Chiều tối ngày hôm đó, Thành Thành ở phòng khách, nghe thấy mẹ đang chào hỏi với ai đó bên ngoài: “Về rồi.”
Sau đó là tiếng của dì Đới: “Vâng, về rồi ạ.”
Trong giọng nói của bà dường như có chút mệt ngọc. Nhưng nói chung thì, vẫn mang theo sự vui sướng.
Gương mặt Thành Thành không khỏi lộ ra nụ cười. Rốt cuộc cũng đã về rồi.
Có lẽ, Dĩnh Tử lúc này đang ở ngay ngoài cửa, yên lặng đứng bên cạnh dì Đới.
Mặc dù rất rất muốn được gặp cô bé, nhưng lúc này, cả mẹ và dì Đới đều ở đây, cậu có thể đợi.
Thực ra, cậu cũng lo lắng, vừa gặp được cô bé, bản thân cậu liệu có vì thế mà quá mức vui mừng, rồi làm ra chuyện ngốc nghếch nào đó hay không?
Chuyện ngốc nghếch ư? Ai mà biết được chứ? Vẫn nên để lúc chỉ có hai người họ rồi gặp mặt vậy.
Hưng phấn suốt cả một đêm. Cậu không ngừng nói với chính mình: Ngủ đi, ngủ đi, sáng sớm mai thức dậy là có thể gặp cô bé rồi. Thế nhưng, do quá kích động, quay qua quay lại mãi, không làm sao ngủ được.
Trong đầu cậu không ngừng tưởng tượng cảnh hai người họ gặp nhau: Gặp nhau rồi, Dĩnh Tử sẽ nói gì đầu tiên đây? Tiếp đó sẽ nói gì? Trông cô bé liệu có thay đổi không? Cũng có lẽ lại cao hơn ấy nhỉ? Tiếp đó trong tim cậu lại “boong” một cái, chỉ một tuần, có thể cao lên bao nhiêu? Dù cho có cao lên, cũng khó mà nhận ra được. Ngốc quá.
Tiếp đó lại nghĩ: Hồng Kông ở cạnh biển, cô bé liệu có bị sạm nắng không? Ha ha, cô bé mà bị sạm nắng đi không biết sẽ như thế nào nhỉ? Haiz, dù cho có bị sạm nắng đến đen xì, cô bé sẽ vẫn vô cùng xinh đẹp. Có điều, cậu có thế giả vờ ngạc nhiên rằng: “Trời ơi, sao em lại bị sạm nắng đến mức đen xì thế này! Nếu không phải nhờ đôi mắt của em, anh còn suýt nữa không tìm thấy người đâu đấy.” Hê hê
Sau đó lại nghĩ: Suốt tuần đó, cô bé có nhớ cậu không? Cô bé đương nhiên không thể như cậu nhớ tới cô bé được, thế nhưng, liệu có một chút nào chăng?
… …
Sáng sớm thức dậy, do buổi tối ngủ không ngon, nên cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhưng cậu vẫn rất vui.
Vương Thu Vân thấy cậu ngồi không yên, có chút bất an, bộ dạng như muốn xem phải ngồi thế nào mới đẹp, cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Hôm nay con có việc gì sao? Có vẻ hưng phấn quá nhỉ?”
Thành Thành lập tức cảnh giác, nhanh lẹ nói: “Không có, không có gì đâu ạ.”
Đợi mãi mới đến lúc bố mẹ đi làm, lại cố gắng đợi thêm mấy phút, đoán chừng dì Đới và chú Lê đã đi rồi, lại dùng cả tay cả chân, leo lên tầng ba, đứng trước cửa nhà Dĩnh Tử, cố gắng điều hòa nhịp thở, kiềm chế nụ cười.
Thực tế thì, nụ cười trên gương mặt cậu quá rạng rỡ, nửa ngày cũng không kiềm chế nổi. Cậu chỉ còn cách dùng hai bàn tay, xoa xoa kéo kéo cho nụ cười kia thu lại.
Hít sâu vào, rồi chậm rãi thở ra.
Ba lần.
Được rồi.
Giơ tay lên gõ cửa.
Không thấy ai trả lời.
Lại gõ tiếp.
Vẫn chẳng thấy ai.
Dĩnh Tử vẫn còn ngủ hay sao nhỉ? Liệu có phải đi du lịch vất vả quá không? Hay là Hồng Kông và Vũ Hán bị chênh lệch thời gian nhỉ?
Cũng có lẽ. Dù cho có không bị chênh lệch thời gian, cô bé cũng nhất định đã rất mệt. Không phải thường có người nói rằng, đi nghỉ về lại cần một đợt nghỉ khác để hồi sức hay sao?
Đợi thêm một tiếng đồng hồ, lại quyết định đợi thêm một tiếng nữa, để cô bé ngủ thêm một chút.
Chật vật mãi mới qua thêm được một giờ đồng hồ, cậu lại đi lên tầng trên. Thực sự không thể đợi được nữa rồi.
Sắp gặp được rồi!
Cậu kích động gõ cửa.
Không nghe thấy hay sao nhỉ?
Lại dùng sức gõ tiếp.
Vẫn không nghe thấy ư?
Hiện giờ, Thành Thành đã gần như đập lên cánh cửa, đồng thời cao giọng gọi: “Dĩnh Tử, Dĩnh Tử.” Kệ mấy cái gọi là lễ phép, lễ tiết gì đó đi, bây giờ cậu sao còn để ý được nhiều như thế.
Vẫn chẳng thấy ai.
Trong lòng cậu đột nhiên thấy hoảng loạn.
Dĩnh Tử đi đâu rồi? Còn sớm thế này, cô bé có thể đi đâu chứ?
Cô bé không phải là … chưa quay về chứ? Không, không thể nào.
Ngày hôm đó, Thành Thành tổng cộng đã đi lên năm lần, mỗi lần đi lên lại thấy hoảng loạn hơn, mỗi lần đi lên lại càng thấy tuyệt vọng hơn.
Dĩnh Tử thực sự chưa quay về!
Tại sao?
Đã nói là chỉ một tuần lễ, không phải hay sao?
Lẽ nào, đã xảy ra chuyện gì đó?
Thế nhưng, giọng nói của dì Đới hôm qua nghe vẫn thấy rất bình thường, gần như còn có cả âm điệu vui mừng nữa cơ mà.
Nếu như không xảy ra việc gì, sao cô bé vẫn chưa quay về đây?
Nếu như nói, một tuần lễ trước, chỉ là sự nhớ nhung đến dày vò, thì những ngày tháng sau đó, rõ ràng không còn là sự trải qua của con người.
Thành Thành đến cuối ngày thực sự hoảng sợ, cứ đứng ngồi không yên.
Cậu không biết Dĩnh Tử tại sao lại không quay về, cũng không biết cô bé lúc nào mới quay lại, có còn về hay không…
Còn nữa, cô bé trước khi đi, cũng không hề nói lời tạm biệt với cậu…
Tại sao chứ?
Lẽ nào, cô bé cuối cùng …
Thành Thành không dám nghĩ tiếp nữa.
Thế nhưng, ngoài việc nghĩ những điều này, cậu mỗi ngày đều không cách nào làm những việc khác nữa.
Đến ngày thứ ba, trên người cậu đột nhiên bị dị ứng, từng vết từng vết lớn nổi lên, mà đáng sợ hơn là rất ngứa ngáy khó chịu. Đồng thời, cậu còn sốt cao lên cơn ho, không muốn ăn uống gì.
Vương Thu Vân bị dọa một trận, vội vã đưa con đến bác sĩ khám.
Làm kiểm tra, xét nghiệm, còn cả hội chẩn, mấy vị chuyên gia cũng không thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh, chỉ đành kê thuốc, bảo cậu uống đúng giờ, đồng thời nghỉ ngơi cho tốt.
Trong đó có một vị chuyên gia, là bạn của Vương Thu Vân, khẽ nói với bà: “Thành Thành xem ra thần kinh đang vô cùng căng thẳng. Khi quá căng thẳng cũng có thể dẫn tới bị nổi dị ứng. Cậu có biết thằng bé vì sao mà lại căng thẳng thế không?”
Vương Thu Vân có chút ngạc nhiên đáp: “Mình không biết nữa.”
Bà đúng thật là không biết.
Có điều, rất nhanh, bà đã biết được.
Ngày hôm sau, bà gặp Đới Tuyết Mai trong viện. Hai người tán gẫu vài câu, bà mới biết, Dĩnh Tử vẫn ở lại Hồng Kông, chưa quay về.
Cả nhà Dĩnh Tử đi Hồng Kông, Vương Thu Vân đương nhiên biết chuyện này, vì bà và Đới Tuyết Mai cùng làm việc trong một bộ môn, lại cùng ở một tòa nhà, ngày ngày gặp gỡ, đều tán gẫu mấy câu.
Dĩnh Tử vừa đi, Thành Thành đã thấy rõ vẻ thất thần như mất hồn. Chỉ một tuần, mà mặt cũng gầy hẳn đi. Dù cho thằng bé không nói một câu, nhưng ánh mắt lại để lộ rõ sự yếu đuối và tâm sự trong lòng.
Bây giờ, thời hạn đã đến, Dĩnh Tử lại ở lại Hồng Kông, Thành Thành bị nổi dị ứng lên cũng không khó hiểu.
Từ cái đêm mưa bão mà bà biết được Thành Thành thích Dĩnh Tử, Vương Thu Vân cứ nghĩ mãi, không biết tình cảm Thành Thành đối với Dĩnh Tử, lúc này như thế nào? Như bà vẫn phán đoán, chỉ là cái thích thích của những đứa trẻ bình thường, đến nhanh mà đi cũng nhanh? Hay là như bà vẫn lo lắng, Thành Thành cố chấp lại kiên trì, khi đã thích một người, cũng không dễ gì từ bỏ đây?
Giờ đây, Vương Thu Vân đã có đáp án, mà đáp án này còn tệ hơn cả điều bà lo lắng nhất — Tình cảm Thành Thành dành cho Dĩnh Tử đã quá sâu nặng rồi.
Một mặt, bà giận Thành Thành kém cỏi, lại để mình thích Dĩnh Tử tới bước đường này.
Mặt khác, bà lại cảm thấy không biết phải làm sao, vì Thành Thành thích Dĩnh Tử, điều này liệu có thể trách thằng bé chăng?
Từ nhỏ đến lớn, Thành Thành thực sự đã tiếp xúc được với mấy cô gái? Dù cho trên lớp học có bạn gái, nhưng với tính cách trầm mặc ít lời của nó, cả cái tính khí kiêu ngạo kia, chỉ e chẳng bao giờ nói chuyện với cô nữ sinh nào được.
Mà đứa trẻ Dĩnh Tử này, ai lại không thích chứ?
Thông minh lanh lợi, xinh đẹp thanh thoát, dịu dàng lễ độ … Con bé này mặt nào cũng xuất sắc, khiến người ta không cách nào bắt bẻ được.
Một cô bé gái ưu tú như thế này, lại cùng Thành Thành lớn lên. Hai đứa trẻ đứa tầng trên đứa tầng dưới, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp, càng đừng nói đến những chuyện giữa hai đứa mà người lớn chưa biết được, thêm cả đôi mắt trong như thủy tinh của con bé, nụ cười có thể khiến băng tan chảy, cùng giọng nói ngọt ngào làm người ta say đắm kia, hết anh Thành Thành bên này, lại anh Thành Thành bên kia … Thành Thành có thích cô bé, thực ra cũng không quá lạ lùng, thực sự không thể trách thằng bé được.
Có điều, bây giờ phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, bà vẫn chưa có đáp án.
Vương Thu Vân ngày ngày theo dõi Thành Thành uống rồi bôi thuốc, một tuần sau, những vết dị ứng trên người cậu cũng gần như hoàn toàn biến mất.
Vương Thu Vân càng nghĩ càng lo lắng thêm.
Bởi ngày nào Thành Thành cũng hốt hoảng, giống như trái tim đã bị người ta lấy mất vậy, không biết lúc nào mới quay trở về. Gương mặt cậu tiều tụy, đôi mắt vô hồn, bộ dạng như không còn thiết sống nữa vậy.
Vương Thu Vân không thể hiểu, Thành Thành thích Dĩnh Tử, làm sao có thể đã tới bước này cơ chứ.
Bất cứ ai, khi thích một người, mà đi tới bước này, đều rất đáng thương.
Bệnh dị ứng của Thành Thành khi hoàn toàn hết vào tối nọ, Vương Thu Vân bèn hỏi thẳng cậu: “Con có phải là thích Dĩnh Tử hay không?”
Thành Thành ngây ra một lát, sau đó gật gật đầu. Việc đã như thế này, phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu đã không còn sức lực để phủ nhận nữa.
Vương Thu Vân nghiêm khắc nói: “Con giờ vẫn còn nhỏ, không được yêu đương, sẽ ảnh hưởng đến học tập mất.”
“Con không yêu đương gì cả. Con chỉ là thích Dĩnh Tử mà thôi.”
“Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ đấy.”
“Con biết chứ. Con sẽ không nói gì với cô ấy đâu.”
“Dù con bé có lớn lên, cũng chưa chắc đã thích con cơ mà.” Thực ra thì, Vương Thu Vân gần như có thể khẳng định điều này.
Thành Thành ngây ra một chút, rồi hạ tầm mắt xuống, giọng nói thì thào: “Con biết.” Tận nơi sâu thẳm trong trái tim mình, cậu lại vẫn đang ôm một tia hi vọng.
“Con đã biết thế, vậy con có thể đừng thích Dĩnh Tử nữa được không?”
“Con … con làm sao khống chế được.” Thành Thành như muốn khóc. Cậu đã thử. Hơn nữa còn thử rất nhiều lần. Thế nhưng, đều không được. Cậu chẳng thể tìm ra cách nào.
Vương Thu Vân vô cùng thất vọng, nghiêm giọng nói: “Con nhất định phải học cách khống chế đi, nếu không, cứ thế này, chỉ làm hại đến bản thân con thôi.”
Thành Thành cúi đầu, không nói gì nữa.
Qua hai hôm, lúc chạng vạng, Vương Thu Vân đang rửa rau ở trong bếp, nhìn thấy Đới Tuyết Mai đang đi qua con đường nhỏ dưới cửa sổ, bèn vội vã lau khô tay, cởi tạp dề, mở cửa gọi: “Hey.”
“Hey.”
“Dĩnh Tử vẫn chưa quay về sao? Đã lâu lắm rồi đấy nhỉ?”
“Đúng thế, con bé vẫn đang ở Hồng Kông.”
Trong phòng, Thành Thành ngồi thẳng lên, đôi tai dựng đứng.
Thực ra, nghe thấy hai bà mẹ nói chuyện một chút cũng không khó, bởi lúc này cửa nhà cậu đang mở lớn, giọng nói của mẹ và dì Đới lại không nhỏ nữa.
“Lúc nào thì con bé về thế?”
“Ai mà biết chứ? Vốn dĩ chỉ định đi một tuần, kết quả nó vui chơi sướng quá, căn bản không muốn về nữa rồi.”
Căn bản không muốn về! Trái tim Thành Thành đột nhiên bắt đầu thấy đau. Quả nhiên, cô bé đã quên cậu rồi, quên lời hẹn ước một tuần giữa hai người họ. Mà cho dù có nhớ, thì rõ ràng quá còn gì, đối với cô bé mà nói, những điều đó nào có quan trọng.
Ngoài cửa, Vương Thu Vân không nói gì, bà đang cảm thấy đau lòng và thực không đáng cho con trai mình: Thành Thành đang ở đây, vì Dĩnh Tử mà cơm nước cũng không ăn, u sầu đến phát bệnh. Thế mà con bé lại ở Hồng Kông, còn đang vui vẻ rong chơi được.
Đới Tuyết Mai nói tiếp: “Anh tôi có ba người con trai, đều đang học đại học. Ba anh em nó mỗi ngày đều tranh giành đưa Dĩnh Tử đi chơi, lại thêm cả đám bạn của chúng nó, hôm nay nghịch nước, ngày mai cưỡi ngựa, hôm sau lại leo núi … nói chung là những việc không thể làm ở đây. Dĩnh Tử đúng là đã được mở rộng tầm mắt.”
Lời của Đới Tuyết Mai, từng chữ từng chữ giống như lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào trong trái tim Thành Thành, khiến cậu đau đớn đến nỗi nhắm chặt mắt lại.
Những việc không thể làm ở nơi này…
Mở rộng tầm mắt …
Đới Tuyết Mai vẫn đang nói tiếp: “Đến bản thân con bé còn nói: Hồng Kông thích như vậy, chỉ hận không thể chuyển qua đây, không bao giờ quay về Vũ Hán nữa.”
Không bao giờ quay về Vũ Hán nữa…
Thành Thành nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình đang vỡ nát.
Trái tim cậu, đã vỡ thành hàng nghìn hàng vạn mảnh rồi.
Còn người cậu, đau đớn đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy.