Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thành Thành bước từ trong phòng ra, định chuẩn bị mở cửa, lại thấy mẹ đã nhanh chân ra trước rồi.
Cậu xoay người quay về phòng, chợt nghe thấy tiếng nói be bé bên ngoài cửa là của dì Đới. Nhịn không được lại dừng bước chân, vểnh lỗ tai lên nghe ngóng.
Lúc nghe thấy dì Đới nói Dĩnh Tử suốt cả tháng nay cứ buồn bã không vui, hơn nữa còn khóc mấy lần, Thành Thành đã thấy đau lòng khôn tả. Sau đó lại nghe được chuyện cô bé sợ sấm sét, song lại quyết ở nhà một mình, cũng không dám đến nhà cậu, Thành Thành chẳng còn muốn để ý đến gì khác nữa. Quyết tâm và sự kiên trì trong suốt cả tháng nay, đã bị cậu vứt xa lên tận chín tầng mây rồi.
Suốt một tháng này, Thành Thành đã luôn nhớ nhung Dĩnh Tử. Cậu đương nhiên biết rõ, ngày hôm đó, Dĩnh Tử đau lòng vì cậu bị thương, lại tức giận vì cậu không giữ lời hứa, thế nên mới lỡ lời nói như vậy.
Hơn nữa, cô bé mới mười ba tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn cậu thì sớm đã tha thứ cho cô bé rồi.
Chỉ có điều, cậu không thể nào tiếp tục để ý đến cô bé nữa.
Bởi vì thực sự là đã quá đau đớn.
Nghe Dĩnh Tử nói câu đó xong, cậu có cảm giác như bị dao đâm một nhát, đau đến mức không thể thở nổi.
Sau đó, cậu đã rõ ràng ý thức được rằng, mình thích Dĩnh Tử.
Rất thích, thích vô cùng.
Ý nghĩ đó khiến bản thân cậu cũng thấy hoảng sợ.
Cậu không biết, phải thế nào mới có thể không thích Dĩnh Tử nữa.
Cậu chỉ biết rằng, cậu không thể để chuyện này lại lần nữa xảy ra.
Vì thế cho nên, ba ngày sau đó, dù Dĩnh Tử đã tới tìm cậu, dù cậu chỉ đứng ngay sau cánh cửa, song lại phải kiềm chế không cho mình mở cánh cửa đó ra.
Nghe thấy giọng nói mang theo sự bi thương, tội lỗi và hoang mang của Dĩnh Tử, cậu vừa đau lòng lại vừa buồn bã không thể tả nổi, hốc mắt cũng đỏ hết cả lên.
Sau đó, Dĩnh Tử không còn đến tìm cậu nữa.
Đấy chính là điều cậu muốn, thế nhưng cậu lại thấy chán nản tới mức không cách nào tự vực mình dậy nổi.
Trong suốt một tháng đó, cậu đã gặp Dĩnh Tử ba lần. Một lần ở trường học, một lần trên đường đi học, và một lần trước dãy nhà B.
Mỗi lần Dĩnh Tử vừa nhìn thấy cậu, lại lập tức hoảng loạn rời ánh mắt đi, đồng thời còn cúi thấp đầu xuống, gương mặt căng thẳng và tội lỗi không biết phải làm sao, khiến cậu nhìn thấy chỉ càng thấy thêm đau lòng và buồn bã hơn.
Song cậu lại vẫn phải kiên trì không để ý đến cô bé nữa.
Bởi cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu tin rằng, quyết định của mình là hoàn toàn đúng đắn.
Dĩnh Tử vẫn chỉ là một cô bé, còn chưa hiểu chuyện tình cảm. Cậu đối với Dĩnh Tử mà nói, chỉ là một anh trai hàng xóm, hoặc một người bạn.
Mà cô bé, lại có quá nhiều bạn bè.
Thế nên, cậu không để ý đến cô bé nữa, dù cho cô bé giờ có chút buồn bã, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ qua thôi.
Đối với cậu, thì sự việc lại to tát hơn rất nhiều.
Bởi Dĩnh Tử đối với cậu mà nói, lại vô cùng nguy hiểm.
Vốn cứ ngỡ rằng, cậu sớm đã không còn để tâm đến người khác chế giễu và chửi mắng sự tàn tật của cậu, thế nhưng, chỉ một câu nói của Dĩnh Tử, lại có thể khiến cậu cảm nhận được nỗi đau đớn như bị moi tim khoét phổi.
Lúc đó mới nhận ra rằng, cậu có bao phần để ý đến cô bé.
Chỉ có cô.
Tại sao chứ? Tại sao cậu lại để ý đến cô bé? Cô bé là ai?
Cô bé chỉ là cô em gái hàng xóm, hai người họ cũng chỉ là cùng lớn lên mà thôi, có đúng không?
Đúng vậy.
Thế nhưng, tại sao, cô bé lại có thể dễ dàng như thế gây tổn thương cho cậu?
Đó là bởi vì …
Cậu đã thích cô bé.
Cậu nhường nhịn cô bé.
Đúng vậy, cậu thích cô bé, không phải là anh trai thích em gái, không phải sự yêu thích của bạn bè, mà là tình cảm yêu thích của một người con trai đối với một cô gái.
Dù cho giờ cô bé mới mười ba tuổi, cậu vẫn thích cô.
Cậu không biết, đó liệu có phải tình yêu hay không.
Bất luận có phải hay không, cậu vẫn hiểu rõ, Dĩnh Tử đối với cậu mà nói, rất nguy hiểm. Cậu phải rời xa, không được để ý đến cô bé nữa.
Mặc dù buồn bã đau lòng, nhưng cậu sẽ cố gắng để làm cho được, cậu không thể gặp cô bé nữa.
Chỉ có điều, mỗi ngày cậu đều nhớ cô bé đến điên cuồng.
Ăn cơm, đi ngủ, bước đi, lên lớp … … làm gì cậu cũng nhớ tới cô bé.
Cậu nhớ cô bé, nhớ tới mức đau lòng.
Song lại vẫn không định gặp cô.
Cậu chuẩn bị, cứ như thế để sống tiếp.
Thế nhưng vừa rồi, vừa nghe thấy dì Đới nói chuyện, biết Dĩnh Tử suốt một tháng nay cũng buồn bã đau lòng, hơn nữa, lúc này lại đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi, quyết tâm trong lòng Thành Thành cũng lập tức tiêu tan. Một giây cậu cũng không thể chờ thêm được, cậu cần phải lập tức đi gặp cô bé ngay, bởi vì cô bé đang cần cậu.
Còn bản thân cậu, chết thì cứ chết đi.
Dùng cả tay lẫn chân, leo lên được tầng ba, gõ gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dĩnh Tử cảm thấy lạ quá, mẹ làm sao có thể về nhanh thế này được? Hay mẹ quên mang theo thứ gì chăng?
Ra mở cửa, cô bé lập tức ngây người.
Đứng ngoài cửa là anh Thành Thành. Anh đang chăm chú nhìn vào cô, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Nhìn thấy Dĩnh Tử, Thành Thành cũng nhất thời ngây ra, lúc đó mới hiểu, ban nãy chỉ một lòng muốn gặp cô bé, giờ đã gặp rồi, lại không biết phải nói gì mới được đây.
Hỏi cô bé có ổn không? Biết rõ là cô bé không ổn cơ mà.
Hay nói xin lỗi với cô bé? Lời nói của cậu bay đi đâu hết rồi…
Hay là giải thích? Nhưng giải thích gì đây? Là do bản năng tự bảo vệ mình của cậu, nên mới quyết định rời xa cô bé sao? Đương nhiên là không.
Thành Thành im lặng chỉ chăm chú nhìn Dĩnh Tử, gương mặt cô bé vẫn còn vương lệ trên đó.
Trái tim Thành Thành lại run rẩy mạnh mẽ.
Dĩnh Tử ngây người nhìn Thành Thành. Cô bé không dám tin đây là sự thật, anh Thành Thành lại đến đây tìm cô. Trong đầu cô bé giờ hoàn toàn trống rỗng.
Sự im lặng cứ kéo dài giữa hai đứa trẻ.
Lúc này, xa xa trên bầu trời đột nhiên ánh lên chớp giật, trong ánh chớp đó Thành Thành có thể nhìn thấy được sự hoảng sợ trong đôi mắt to kia của Dĩnh Tử.
Lập tức, bên tai hai đứa trẻ vang lên tiếng sấm rền.
Dĩnh Tử hoảng loạn cúi đầu xuống, nhắm chặt mắt lại, đồng thời còn đưa hai tay lên che đi đôi tai.
Thành Thành nhìn gương mặt trắng bệch của cô bé, toàn thân run rẩy, trong lòng rất đau, không kịp suy nghĩ, đã bước lên một bước lớn, đem cô bé ôm chặt vào trong lòng.
Thân thể trong lòng kia vẫn đang run rẩy.
Trái tim Thành Thành như đã vỡ vụn, hận không thể vung tay mà cho mình hai cái tát. Đều chỉ vì cậu ích kỷ, Dĩnh Tử mới phải chịu đựng sự thương tổn lớn đến thế này. Sau này, cậu quyết không để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Bất cứ lúc nào, chỉ cần cô bé muốn, cậu nhất định sẽ ở đó. Còn mình sẽ chết như thế nào, liệu có quan trọng đến thế không?
Điều Thành Thành lo lắng lúc này, chỉ có Dĩnh Tử đang trong lòng. Cậu không biết nên an ủi cô bé thế nào, chỉ có thể ôm cô bé cho thật chặt, cùng lúc tay phải nhè nhẹ vuốt vuốt phía sau lưng cô.
Sau tiếng sấm kia, Dĩnh Tử thực không biết đã xảy ra chuyện gì. Đợi khi cô bé tỉnh lại, mới phát hiện mình đang trong lòng anh Thành Thành.
Vòm ngực của anh Thành Thành rất chắc chắn, cánh tay anh cũng rất có lực, vòng ôm của anh cũng rất ấm áp, khiến trái tim Dĩnh Tử dần dần thấy an tâm hơn.
Tiếp đó, cô bé phát hiện bàn tay anh Thành Thành đang nhè nhẹ vuốt lưng cô bé, lên rồi xuống, vô cùng dịu dàng. Lòng bàn tay anh không chỉ truyền đến sự ấm áp, mà còn truyền cả sự quan tâm trong đó.
Dĩnh Tử không còn thấy sợ hãi nữa, thân người cô bé cũng dần dần mà ngừng run rẩy, thế nhưng cô bé vẫn bất động dựa vào trước ngực anh Thành Thành, bởi cô bé thích được anh ôm như thế, thích cách anh nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng mình, cảm giác đó thực thoải mái vô cùng.
Hơn nữa, được gần anh như thế này, cô bé có thể tận tình hít hà mùi hương của anh. Thân thể anh có một mùi hương rất thơm khó có thể miêu tả bằng lời. Dĩnh Tử chỉ biết hít thở cho thật sâu.
Cô bé hi vọng, anh Thành Thành có thể mãi mãi ôm cô bé như thế này, mãi mãi cũng không rời xa. Suy nghĩ này khiến chính cô bé cũng cảm thấy ngượng cho chính mình. Trái tim cô bé lại có chút loạn nhịp, thực sự sợ hãi anh Thành Thành có thể nghe thấy. Gương mặt cô bé cũng bắt đầu nóng lên, song lại cứ cố dựa vào trước ngực anh Thành Thành, cô bé sợ anh cũng cảm nhận được mất.
Lúc này, Dĩnh Tử đã có thể hoàn toàn khẳng định, cô bé thích anh Thành Thành. Không phải là kiểu thích của cô em gái đối với anh trai hàng xóm, là thích thực sự.
Thành Thành cảm nhận được thân thể đang ôm trong lòng không còn run rẩy, đã dần ổn định hơn, song lại vẫn bất động, cũng không nói gì. Cậu cứ như thế im lặng, tiếp tục ôm cô bé, nhẹ vỗ về cô.
Đầu cô bé đang dựa vào trước ngực, cậu có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trong mái tóc cô bé, một mùi hương có thể khiến cậu say mê khó rời.
Cô bé vẫn tiếp tục dịu dàng dựa vào cậu.
Cậu lại càng dịu dàng ôm lấy cô.
Hai người đều cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
Hai đứa trẻ cứ yên lặng như thế đứng đó, cũng không biết đã bao lâu, để mặc cho tình cảm không lời kia truyền đạt.
Cuối cùng, Dĩnh Tử trong lòng cũng nhẹ động đậy một chút, Thành Thành lập tức buông cô bé ra.
Dĩnh Tử ngượng ngùng ngẩng mặt lên, đem mấy sợi tóc vương trên gương mặt vuốt ra sau tai, nhìn Thành Thành, song vẫn không thể mở lời nói gì được.
Nhìn vẻ xinh đẹp của cô bé, trái tim Thành Thành lại lần nữa run rẩy, cũng không nói được gì.
Qua mấy giây, Thành Thành khập khiễng bước vào trong phòng khách, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Dĩnh Tử vẫn đứng ở chỗ cũ, có chút không biết phải làm sao mà nhìn anh.
“Kéo anh dậy nào.” Thành Thành hướng về phía cô bé, bình tĩnh nói.
Dĩnh Tử hiểu ra rồi.
Nước mắt cô bé bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống, giống như một thước phim quay chậm. Đồng thời, nụ cười của cô bé cũng từng chút từng chút một nở rộ lên.
Cuối cùng, cô bé giống như bông bách hợp sau cơn mưa, nước mắt như những hạt thủy tinh lấp lánh, nụ cười tươi tắn, xinh xắn động lòng người.
Trong tim Thành Thành lại mãnh liệt chấn động một cái, cũng khiến bản thân cậu sợ hãi theo.
Dĩnh Tử chầm chậm bước tới trước mặt Thành Thành, vươn tay ra.
Thành Thành nắm chặt lấy nó.
Hai đứa trẻ cùng dùng sức, Dĩnh Tử kéo Thành Thành đứng dậy.
Ngoài câu nói “kéo anh dậy nào” của Thành Thành, hai đứa trẻ trước sau vẫn không nói thêm điều gì.
Nhưng chúng đều hiểu điều người kia đang nghĩ.
Thời khắc đó, trái tim Thành Thành vô cùng vui vẻ. Lần nào cũng thế chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Dĩnh Tử, cậu lại thấy vui theo.
Thế nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy sợ hãi: Cậu có cảm giác như càng lấn vào càng không rút ra được, rằng mình càng lúc càng bất lực không cách nào tự đứng dậy nổi nữa.
Có điều giờ đây, cậu nào có nghĩ được nhiều như thế.
Chuyện của sau này, hãy để sau này rồi nói.
Trong lòng Dĩnh Tử còn vui vẻ hơn. Cô bé vui sướng đến nỗi chỉ muốn được hét thật to lên, hận không thể lần nữa nhào vào trong lòng anh Thành Thành. Cô bé đã phải cố gắng rất nhiều mới không làm điều đó.
Trái tim chúng cùng thấu hiểu mà không cần lời nói, tuyệt đối không nhắc đến chuyện đã xảy ra một tháng trước nữa, hay cuộc sống trong một tháng đó ra sao. Những chuyện đó đều đã qua rồi, hơn nữa cũng chẳng hề quan trọng. Quan trọng bây giờ là, tình bạn giữa hai người, bắt đầu từ lúc này, lại một lần nữa xuất phát.
Tối đó, Đới Tuyết Mai khi vừa vào cửa, đã nhìn thấy ý cười sâu lắng trong mắt Dĩnh Tử. Bèn hỏi cô bé: “Tối nay vẫn ổn chứ con?”
Dĩnh Tử che miệng cười, qua hai giây mới đáp: “Tốt ạ.”
“Con có sợ không?”
Dĩnh Tử tiếp tục cười nói: “Không sợ đâu ạ.”
Đới Tuyết Mai nhìn nụ cười vẫn đọng trên gương mặt Dĩnh Tử, trong lòng vừa thích lại vừa thấy lạ, bèn hỏi tiếp: “Con có tin gì vui à?”
Dĩnh Tử lúc này mới cười tươi như hoa nói: “Anh Thành Thành tha thứ cho con rồi.”
Đới Tuyết Mai nói: “Oh, vậy thì tốt rồi.”
Vừa rồi phải làm thêm hai giờ đồng hồ căng thẳng cao độ, Đới Tuyết mai đã rất mệt, vốn chỉ muốn đi nghỉ sớm một chút, song Dĩnh Tử lại cứ thao thao bất tuyệt, vẫn chỉ là chuyện xảy ra ở trường, rồi còn những điều cô bé nghe được nữa.
Cô bé nói mãi không ngừng, giống như chiếc van khóa trong lòng đột nhiên được mở ra vậy, cô bé cần phải cho ra hết mới thôi.
Đới Tuyết Mai nhìn Dĩnh Tử hoạt bát vui vẻ trước mắt, một mặt thấy vui mừng cho cô bé, một mặt lại thầm than: Thành Thành đối với Dĩnh Tử sao lại có ảnh hưởng lớn đến thế chứ?
Bà mấy lần nhắc nhở: “Dĩnh Tử, ngủ đi con, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Lúc đó Dĩnh Tử mới ý thức ra mà đi ngủ.
Đới Tuyết Mai nằm trên giường, tuy rất mệt, rất buồn ngủ, song lại không thể ngủ được.
Rốt cuộc một tháng trước Dĩnh Tử đã nói gì với Thành Thành?
Tại sao Thành Thành lại không chấp nhận lời xin lỗi của con bé?
Chuyện trẻ con cãi nhau không để ý gì gì đó vốn dĩ rất bình thường, tại sao Dĩnh Tử suốt cả tháng cứ buồn bã mãi như vậy?
Hơn nữa, tối nay còn khóc nhiều như thế, giống như ấm ức lắm, đau lòng lắm vậy?
Thành Thành tối nay đã nói gì với con bé?
Khiến giờ nó vui vẻ đến mức thế này?
Hai đứa trẻ này, đang làm cái trò gì đây?
Đột nhiên, trong đầu bà không biết có sợi gân nào động một cái, mới nhớ ra, giật cả mình.
Không phải chứ, sao có thể nào? Hai đứa nó chỉ là hàng xóm, từ nhỏ cùng lớn lên thôi mà. Thằng bé là anh trai, con bé là em gái, chỉ thế mà thôi.
Thế nhưng, làm sao mà lại không thể? Thực vậy, nếu Dĩnh Tử không phải một cô bé mới chỉ mười ba tuổi, thì hành vi như lạc mất hồn vía suốt cả tháng nay của con bé, ai cũng sẽ cho rằng con bé ảm đạm vì thầm thương trộm nhớ ai đó, vì yêu mà hoang mang bối rối.
Hơn nữa, Thành Thành đã mười sáu tuổi, lại đúng thời kỳ trưởng thành.
Dù cho có tàn tật, nhưng gió xuân vẫn thổi thì xuân vẫn động lòng cơ mà.
Người tàn tật và người bình thường đều có quyền yêu thương như nhau. Sự theo đuổi và hướng tới tình yêu của loài người, ai có thể ngăn được nó. Về điểm này, bất kể là người tàn tật, hay người bình thường, đều như nhau cả.
Liệu có phải vì Thành Thành thích Dĩnh Tử, nên mới chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn không?
Liệu có phải dù Dĩnh Tử vẫn nhỏ, dù cho có không hiểu rõ, nhưng cảm giác trong lòng vẫn đang manh nha chăng?
Trời ơi!
Đới Tuyết Mai kinh ngạc đến mức không thể ngủ nổi.
Cuối tuần khi Lê Triển Bằng đi công tác về, Đới Tuyết Mai lập tức nói với chồng chuyện đó.
Lê Triển Bằng không thể tin được, hỏi: “Em có phải đã nghĩ quá nhiều không?”
Đới Tuyết Mai nói: “Em vốn dĩ cũng không thể tin được, thế nhưng, anh nhìn Dĩnh Tử mà xem.”
Lê Triển Bằng không nói thêm nữa. Đúng vậy, ông vừa về nhà, đã phát hiện Dĩnh Tử bây giờ và cách đây một thời gian như hai người khác biệt. Lẽ nào tất cả những điều này, đều là vì Thành Thành hay sao?
Hai vợ chồng họ vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn được, nhưng lại cũng không thể không nghi ngờ, bất kể Dĩnh Tử có vào thời kỳ trưởng thành hay không, bất kể tự bản thân cô bé có ý thức được hay không, thì Thành Thành đối với con bé dường như cũng có ảnh hưởng quá lớn.
Đó là điều không nên chút nào.
Đây là chuyện xảy ra từ lúc nào? Còn nữa, xảy ra như thế nào? Có lẽ, bởi vì ở tầng trên tầng dưới, tuổi tác cũng xấp xỉ, lúc nhỏ lại thường cùng chơi với nhau chăng?
Nghĩ lại thì, Dĩnh tử không có anh chị em, từ nhỏ đã rất thân thiết với Thành Thành, coi thằng bé như anh trai ruột vậy. Còn Thành Thành cũng luôn đáp ứng với yêu cầu của con bé, gần như chiều hư con bé.
Còn nhớ có một lần, Dĩnh Tử làm cao, đường đi xa một chút, đã không chịu đi.
Lê Triển Bằng phê bình con gái, nói: “Những đứa trẻ hay làm cao sẽ không được ai thích đâu.”
Dĩnh Tử lập tức trả lời: “Có anh Thành Thành thích.”
Còn có một lần, Vương Thu Vân dạy Dĩnh Tử phải biết khiêm tốn: “Những đứa trẻ kiêu ngạo tự mãn lớn lên sẽ không ai cần đâu.”
Dĩnh Tử cũng lập tức nói: “Có anh Thành Thành cần.”
Lúc đó con bé mấy tuổi? Sáu tuổi? Hay là bảy tuổi?
Lúc đó, khi họ nghe được, chỉ cười cười. Lời nói của trẻ con, ai sẽ cho là thực?
Nếu không, nguyên nhân cũng rất dễ giải thích: Dĩnh Tử hẵng nhỏ, lại chẳng quen biết nhiều bạn bè, thế cho nên Thành Thành trong mắt cô bé mới trở thành một chỗ dựa vững chắc khác ngoài bố mẹ mình.
Kỳ thực thì, bây giờ nghĩ lại, trong khu tập thể có không ít bạn nhỏ, Dĩnh Tử cũng có kết bạn kết bè, chỉ có điều con bé chưa bao giờ thân thiết gần gũi với ai như anh Thành Thành.
Lúc nhỏ, những chuyện này đương nhiên không có vấn đề.
Thế nhưng hiện giờ, con gái đã lớn, sau này đúng là phải chú ý hơn.