Trong lúc hôn triền miên Tử Đằng cởi hết quần áo của Ninh Lạc ra, người Ninh Lạc ửng đỏ, tay lại càng ôm chặt cổ Tử Đằng.
Tử Đằng di chuyển lên trán, đặt xuống một nụ hôn nhẹ, rồi cuối xuống cắn vào gáy Ninh Lạc, tinh tức tố cường đại bao quanh, thậm chí là xen vào từng cọng tóc cậu ấy, đáp lại, Ninh Lạc cũng thả tinh tức tố của mình, mùi hương thơm ngọt, ăn ý phối hợp.
Tử Đằng từ từ lần mò xuống, cắn khắp nơi trên cơ thể hoàn hảo Ninh Lạc, không trách cậu được nha, răng nanh ngứa! Mà da thịt Ninh mỹ nhân rất mềm, cắn rất thích.
Ninh Lạc dù đau cũng không thốt ra một lời nào, vì như vậy thật là mất phẩm giá, với lại mỗi một vết đỏ đều mang lại cảm giác vừa đau vừa kích thích. Đuôi mắt Ninh Lạc phiếm hồng, bộ dạng rất câu người. Cậu mê man nhìn Tử Đằng cày cấy trên cơ thể mình.
"...Ư..." nơi nhạy cảm còn lại của Ninh Lạc đã được chạm đến. Từ bây giờ trở đi, cậu hoàn toàn thuộc về Tử Đằng, và Tử Đằng cũng thuộc về cậu.
Ninh Lạc tận hưởng khoảnh khắc này, bày tỏ:
"...Em... yêu anh Tử Đằng..."
Tử Đằng vừa vận động vừa rặm nhấm bờ vai tinh tế của Ninh Lạc, khi nghe câu đó lại nâng đầu Ninh Lạc lên, vòng qua cắn tuyến thể. Ninh Lạc thoải mái đến nhũn cả người. Tử Đằng sau đó hôn sâu rồi cắn xuống môi người nằm dưới thân:
"...Anh cũng vậy. Yêu em Ninh Lạc"
Ninh Lạc cười cong mắt, khó giấu sự mãn nguyện hiện rõ trên mặt.
Căn phòng lớn tràn ngập tinh tức tố, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ, mà bất cứ ai khi nghe cũng phải đỏ mặt.
(Mời các vị đọc giả tự tưởng tượng tiếp nha. Tui đã cố gắng hết sức, tui tin là với trí tuệ của mọi người chắc chắn sẽ vẽ ra rất nhiều tình tiết cao trào~)
.......................................
"Đã bảy giờ tối rồi! Không biết xong chưa nhỉ?"
Bác sĩ Ngọc đi qua đi lại trước cái màn hình quan sát tối thui. Vì đây là chuyện riêng tư nên họ đã ngắt hết tất cả camera, Ninh mỹ nhân kia là người kỷ tính, cậu cho người cắt luôn hết cả dây điện.
Sau khi trải qua kỳ mẫn cảm, đây là lúc tinh tức tố cường đại nhất, xác định cấp bậc rất chính xác!
Mấy vị bác sĩ ở đây rất mong chờ xem Tử Đằng sẽ phân hoá thành cấp nào. Chỉ cần hơn bậc cũ thì Tử Đằng đã đi vào lịch sử rồi! Những bác sĩ trực tiếp hoặc gián tiếp chữa trị cho cậu cũng sẽ có cơ hội được vinh danh.
Mà chủ yếu cơ thể Tử Đằng bình phục được là do 'Hào quang vương giả' và 'Thể hồi phục', tuy nhiên công lao của đội y tế cũng có một phần nhỏ.
Cả bọn thở dài, ngao ngán nhìn đồng hồ, khi nào người bên trong mở cửa thì mới được vào đo lường tinh tức tố a!
..................................
Tử Đằng tỉnh dậy. Cậu cố gắng cử động nhẹ nhàng nhất có thể để không ảnh hưởng đến người đang ôm trong lòng.
Ninh Lạc mệt mỏi ngủ quên trời quên đất, chiếc áo sơ mi mặc hờ tuột một bên vai xuống, để lộ nhiều vết đỏ cùng dấu răng trải dài đến tận vai bên kia. Tử Đằng ngượng nghịu: Mình hơi quá đáng thì phải.
Nếu Ninh Lạc mà nghe được chắc chắn sẽ phấn chấn đáp lại 'Không! Em thích lắm!' cho mà xem!
Kỳ phân hoá vẫn đang diễn ra, thêm vừa vận động mạnh, Tử Đằng thấy mệt mỏi vô cùng. Lúc cậu vừa đứng dậy định vào nhà vệ sinh, cổ tay liền bị kéo lại, Ninh Lạc mở hé mắt, ấm ức hỏi:
"Anh đi đâu?"
Lần đầu tiên Tử Đằng nghe được giọng mũi do vừa mới thức dậy của Ninh Lạc, khẽ cười xoa gương mặt cậu:
"Đi rửa mặt"
Nghe thế Ninh Lạc cũng ngồi dậy, nhưng phía dưới đau buốt, cậu khẽ nhíu mày, Tử Đằng cảm thấy mình có lẽ hơi quá đáng thật. Cậu bế Ninh Lạc lên, ôm người cùng vào nhà vệ sinh, Ninh đại thiếu gia thích đến nỗi liên tục cọ đầu vào cổ Tử Đằng, mái tóc hồng hơi rối khiến Tử Đằng nhột nhột, nhưng thôi! Cậu mặc cho cậu ấy làm nũng!
'Giống vợ chồng quá!' Ninh Lạc vui sướng nghĩ đến bầu không khí ấm áp này.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai dùng bữa rồi tiếp tục ngủ (tác giả: trong sáng lên). Tử Đằng vẫn còn đang phân hoá rất cần nghỉ ngơi. Còn Ninh Lạc, bảo dưỡng eo!
Lại thêm vài giờ nữa trôi qua, đến khi cả hai tỉnh dậy hoàn toàn đã trôi qua mười lăm giờ kể từ khi đánh dấu.