Bác sĩ Ngọc nhớ đến gì đó, nở nụ cười quái dị, sau đó cùng với các bác sĩ còn lại chuẩn bị máy đo cấp hạng.
Hiện thân thế giới vì muốn cho Tử Đằng vơi bớt cảm giác đau đớn nên đã xung phong hát vài bài. Khỏi phải nói giọng máy móc kia nghe cứ ngang ngang, dở dở. Cậu xin rút lại suy nghĩ Hiện thân thế giới trầm tính!
Hiện thân thế giới say đắm hát, còn Tử Đằng chỉ muốn bản thân ngất đi cho rồi!
Ninh Lạc bên ngoài ngồi ngóng Tử Đằng. Tâm trí cậu hiện tại chỉ lo cho người yêu thôi, chẳng bận tâm đến gì khác cả, kể cả tên đầu xỏ Hạ Đông Quân cũng chẳng màn xử lý.
Suốt gần một tuần này, Ninh Lạc cho người canh phòng rất nghiêm ngặt, vì cậu biết bên Hạ gia thế nào cũng sẽ cho 'chuột' lẻn vào. Ai mà biết được bên Hạ gia kia chỉ đơn giản lấy thông tin hay thủ tiêu luôn Tử Đằng? Chỉ cần nhìn cách Hạ Đông Quân làm việc cũng đủ hiểu Hạ gia như thế nào.
Bác sĩ Ngọc từ căn phòng kế bên bước đến:
"Đại thiếu gia"
Nghe có người gọi, Ninh Lạc ngước mắt lên.
Bác sĩ Ngọc vốn sợ Ninh Lạc, nhưng cặp này cô thích nha! Cô lấy hết can đảm để giải thích:
"E hèm!"
"Tôi đến nói cho cậu một chuyện" Bác sĩ Ngọc mỉm cười tươi rói:
"Tử Đằng phân hoá thành alpha!"
Đôi mắt Ninh Lạc mở to, chưa để cậu vui mừng, bác sĩ Ngọc nói tiếp:
"Trong khi phân hoá sẽ kéo theo kỳ mẫn cảm, kỳ mẫn cảm lần này rất khó chịu, rất cần người xoa dịu"
"Sẽ rất khó khăn cho cậu ấy nếu chẳng có ai-" vừa nói vừa đặt mắt lên Ninh Lạc, đương nhiên cậu hiểu, hân hoan còn chả kịp:
"Tôi đi!"
Khoé miệng bác sĩ Ngọc không kìm được mà cong lên khi trông thấy gương mặt ửng hồng của Ninh đại thiếu. Xem ra cậu ấy mong chờ khoảnh khắc này đã lâu rồi!
"Vậy, cậu chuẩn bị nha! Theo tôi và các đồng nghiệp dự đoán thì kỳ mẫn cảm sẽ đến trong vòng mười hai giờ nữa!"
Bác sĩ Ngọc cúi người chào rồi quay lưng lại, len lén cười tủm tỉm.
Sau khi bóng dáng bác sĩ Ngọc khuất đi, Ninh Lạc nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Ngại ngùng xen lẫn phấn khởi.
Kiếp trước cậu đã trải qua cảm giác bị đánh dấu rồi, nhưng nó rất kinh khủng, lần này khác, cậu tự nguyện cho Tử Đằng đánh dấu, hoàn toàn hay tạm thời đều được.
'...Mà hoàn toàn thì càng tốt'
Cậu chợt nhớ đến người như khúc gỗ của Tử Đằng chắc chẳng chịu làm việc gì khác ngoài cắn vào tuyến thể đâu. Cậu phải chủ động mới được!
Ninh Lạc e thẹn đan tay vào nhau...
Tử Đằng ở trong đây đột nhiên thấy rùng mình!
..............................
Tô Bích Vân đang bận tìm chứng cứ cho việc Phan Trạch Dương biết hoặc gã là đồng phạm với Hạ Đông Quân, chỉ cần tìm ra rồi đưa nó cho Ninh Lạc, cô nghĩ Phan tra nam đó thế nào cũng sẽ bị xử lý chung. Cơ hội từ hôn của cô càng lớn hơn!
Tô Bích Vân đã buôn bỏ việc thuyết phục cha và ba ba, hai người đó chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu, sống và làm việc như những cái máy:
"Họ cố gắng hơn mười năm nữa cũng chẳng vươn nổi lên thành gia tộc giàu nhất nước"
Cố lên! Tử Đằng đã tỉnh rồi, có lẽ Ninh Lạc sẽ xử lý Hạ Đông Quân sớm!
........................
Tử Đằng thấy răng nanh mình ngứa kinh khủng, muốn cắn, cậu thấy bản thân giống mấy chú cún quá á!
"?"
Hiện thân thế giới tự động tạm biệt Tử Đằng, vì nó cảm nhận được có cái gì đó cực nồng cháy sắp xảy ra!
Tử Đằng nghiên đầu khó hiểu, đang yên đang lành tự dưng rời đi? Mà thôi! Nó đi cũng tốt, đỡ đau tai!
Cạchh
Cánh cửa mở ra, Ninh Lạc bước nhanh vào. Mùi tinh tức tố nồng nặc tràn vào khoan mũi, khiến cậu ấy đỏ hết cả người. Ninh Lạc dựa lưng vào cửa rồi đóng lại, bình ổn hơi thở.
Cạchh
"Sao em vào đây?"
Tử Đằng cậu đang phân hoá, sao omega như Ninh Lạc lại dám vào?
Trong vòng hai giây ngắn ngủi, Ninh Lạc đã chạy đến cạnh Tử Đằng trước khi bộ não chậm chạp vì kỳ mẫn cảm của Tử Đằng kịp load.
Điều đầu tiên Ninh Lạc làm chính là ném một chiếc bọc nhỏ màu đen lên giường, rồi sau đó ôm chặt người yêu hôn khắp mặt, từ má, mũi và đến môi. Hình dáng lạnh nhạt như băng không còn nữa, mà thay vào đó như một con người khác, cứ như đã kìm nén từ lâu lắm rồi.
Tinh tức tố hoa thụy dương theo cảm xúc của chủ nhân cũng bay ra ngoài, lượng lờ trước mũi Tử Đằng.
Mặt Tử Đằng nghệch ra, đơ ra. Ôi! Tử Đằng của cậu đáng yêu chết đi được! Alpha khác luôn là kẻ chủ động, đằng này được omega hôn lại đứng như trời trồng! Ninh Lạc thu hết biểu cảm của người yêu vào tim.
Làn da trắng sáng của Ninh Lạc phiếm hồng, gương mặt xinh đẹp mĩ miều cùng đôi mắt màu xanh dương kia trông cực kỳ...câu dẫn...
Ninh Lạc ít nhiều cũng có kinh nghiệm hôn, cậu mạnh mẽ cạy khoan miệng Tử Đằng, không chút e ngại mà tiến tới. Một tay cậu đỡ đầu đối phương, một tay ôm eo, rất cường đại! Ai nhìn vào có khi nghĩ cậu là alpha không chừng!
Mắt Tử Đằng dại ra.
Chiếc cổ mảnh khảnh, trắng nõn của Ninh Lạc thu hút cậu, cậu vô thức đưa tay lên sờ, Ninh Lạc bị chạm vào nơi nhạy cảm bỗng chốc ngưng lại.
Tử Đằng tách ra khỏi nụ hôn sâu của Ninh Lạc, trầm trọng hỏi:
"...Có thể cho anh cắn không?"
Mặt Ninh Lạc đỏ bừng, cậu ấy đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Tử Đằng, rồi câu lấy cổ cậu, nhướng người lên biểu hiện đồng ý, giọng nói nhỏ nhẹ có sự vui sướng: