Hôm nay là chủ nhật nên Tử Đằng hiện tại đang ở nhà, cậu vừa mới dọn dẹp căn hộ xong, ngồi nghỉ uống lon nước ngọt. Vốn định mở máy tính xem doanh thu tháng này, chợt tiếng chuông reo lên.
Ting ting ting
Tử Đằng đứng lên mở camera ra xem. Cậu không khỏi ngạc nhiên.
'Tô Bích Vân?'
Chị ấy đến đây tìm mình làm gì? Tử Đằng mang theo tâm trạng băn khoăn mà mở cửa.
Trông thấy gương mặt mình nhớ mong, Tô Bích Vân mím mím môi, cố đè nén cảm xúc của mình, bình tĩnh:
"Có thể cho tôi vào nhà không?"
"Vâng, mời chị"
Cả hai đều vào sau đó đóng lại cửa. Do quay lưng nên chẳng thấy bóng dáng của một người phụ nữ trung niên đang lén lút quan sát, bà ta vội lấy điện thoại ra, gọi cho dãy số:
- Tôi nghe
"Ài! Cậu Ninh Lạc! Tôi mới thấy một cô gái xinh đẹp vào nhà của Tử Đằng, cô ta hình như là omega thì phải, dáng người-
Túttttt
"......" Phải để cho người ta miêu tả hết chứ!
Người phụ nữ trên là hàng xóm lâu năm của Tử Đằng, và cũng là camera chạy bằng cơm Ninh Lạc vừa thuê từ một tuần trước. Bà ta nắm khá rõ thời gian đi học, đi làm của đối tượng, rất thuận tiện theo dõi, với lại việc nhẹ lương cao nên bà ta theo dõi rất có tâm!
Ninh Lạc đang bận túi bụi đống giấy tờ do hai ngày dồn lại, nhưng sau khi nghe báo cáo vội bật dậy khỏi ghế làm việc gọi tài xế Hùng đi ngay lập tức.
Ninh Lạc nghiến răng. Dám để ý người của ông đây!
Đang chơi với Mận Mận, Ninh Lập Thành thấy bộ dáng hấp tấp của Ninh Lạc liền lười quản, mà thật ra là quản không được. Ông ta xoa đầu con gái út, dặn dò:
"Mận Mận, sau này lớn lên không được như anh cả đâu đấy!"
Không được bơ ba!
Mận Mận ngồi trên đùi Ninh Lập Thành, miệng đang ăn cái bánh, vụn dính đầy mặt, bé nghe thế thắc mắc:
"Không được có người yêu như anh cả ạ?"
"Cái, cái gì???"
.............................
"Chị đến đây có chuyện gì không ạ?"
Tô Bích Vân ngồi xuống ghế sô pha chừng vài phút, trước mặt cô là ly nước ép Tử Đằng vừa làm xong. E dè hỏi:
"Cậu và Ninh Lạc đang hẹn hò thật?"
"Vâng"
Tô Bích Vân tay cắn chặt môi. Cô không ngờ Tử Đằng lại trả lời dứt khoát như vậy! Chẳng phải từ trước đến nay cậu luôn dè chừng Hạ Đông Quân sao? Khi đó dù biết Ninh Lạc theo đuổi cũng chẳng dám thừa nhận. Còn bây giờ...
Cô nhìn chằm chằm ly nước, hồi lâu ấm ức, nhỏ nhẹ chất vấn:
"Tại sao cậu lại ngắt máy? Nhắn tin cậu cũng không trả lời, gửi kết bạn cũng chẳng quan tâm. Còn chặn luôn tất cả nữa"
"Cậu ghét tôi sao?"
Từ đầu đến cuối Tử Đằng không hiểu cái gì cả, ngắt máy gì? Nhắn tin gì? Kết bạn gì? Còn chặn? Tử Đằng ngờ vực:
"Chị gọi em khi nào?"
"Hai ngày trước, cả ngày hôm qua nữa"
Hai ngày trước là lúc cậu bị Ninh Khương cho uống thuốc mê, ngày hôm qua hơn phân nửa thời gian là đi hẹn hò với Ninh Lạc. Tử Đằng sau sự việc của Gia Huy bèn lơ ngơ đoán được, thở dài, bèn tìm cớ:
"Xin lỗi! Chắc điện thoại của em bị hư rồi"
"Bị hư?" Tô Bích Vân cười nhưng giọng điệu lại có chút đau khổ:
"Có phải Ninh Lạc không cho cậu nghe máy? Là cậu ta chặn tôi! Cậu ta không muốn tôi và cậu gặp nhau!"
"Đàn chị, chị bình tĩnh một chút-"Tinh tinh ting ting ting ting
Tiếng chuông nối đuôi nhau liên tiếp, nghe cách bấm chuông cũng đủ biết là Ninh đại thiếu gia rồi.
Cũng vừa lúc, cậu không biết cách ứng xử với một cô gái đang mất bình tĩnh đâu.
Thấy người mình thầm thương trộm nhớ vì kẻ khác mà nói dối, tim Tô Bích Vân nhói lại. Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua đầu cô 'Chẳng lẽ Tử Đằng thật sự thích Ninh Lạc rồi!?'