Mới đây bé con nhỏ xíu đã ba tháng tuổi, da bé trắng, tóc đen mềm mại, nhất là đôi mắt màu xanh dương to tròn lấp lánh, như mặt nước trong veo dưới ánh nắng mặt trời. Cực kỳ đáng yêu!
Hai tay nho nhỏ ôm cái bình sữa, miệng chúm chím uống, bé ngây ngô nhìn chăm chăm hai người trước mặt.
Ninh Lạc bận rộn lựa đồ cho bé để đi dự tiệc của Gia Huy, cậu ta vừa đạt được giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Tuy buổi tiệc chắc chắn không có đứa bé nào khác nhưng cậu có quyết tâm phải khiến con mình nổi bật nhất! Đẹp nhất! Màu cam hay màu vàng đây ta? Ninh Lạc đau đầu! Này còn khó hơn lúc làm việc nữa!
Tử Đằng cũng bận bịu chẳng kém! Anh ngồi cạnh bên Ninh Lạc, tay gõ phím chỉ huy cấp dưới giải cứu đám tiểu bối qua điện thoại. Chả biết làm thế quái nào mà mấy đứa lính mới đi tóm tội phạm ngược lại bị tội phạm truy bắt! Anh cũng hay liếc mắt trông bé con, thấy bé yên tĩnh uống sữa thầm la ó trong đầu, khen con cả ngàn câu!
Bé rất ngoan, chậm rãi uống từng ngụm sữa.
Bé mới được đặt tên vào ngày hôm kia. Tên chính thức là Lâm Tử Nghiên, Lâm Tử theo Tử Đằng, Nghiên theo mong đợi muốn bé sau này ham học hỏi, thông minh và tươi tắn (Cảm ơn bạn Min đã đặt tên cho bé).
Còn tên ở nhà là Tiểu Lạc, vì gương mặt bé giống Ninh Lạc đến sáu phần! (Cảm ơn bạn Alen đã đặt tên cho bé).
Tiểu Lạc ngừng uống sữa, mở mắt tròn xoe nhìn cha mình, như bắt được tín hiệu, Tử Đằng liền chào tạm biệt cấp dưới, đặt điện thoại xuống, lấy bình sữa ra, ôm bé lên vỗ lưng cho ợ hơi. Tiểu Lạc thân thuộc với mùi hương của cha, bé lim dim buồn ngủ.
Tử Đằng đang ôm chính là cục bột chính hiệu! Tròn tròn, mềm mềm, trắng trắng! Hai cái má phúng phính rất chi là muốn hôn mạnh nhiều phát!
“Cục cưng, ngủ ngoan”
Bé ăn no dần chìm vào giấc ngủ, đầu nhỏ dựa vào vai Tử Đằng.
Ninh Lạc xoay qua liền thấy cảnh đáng yêu này, chịu không nổi đứng lên hôn hai cha con!
“Nào mình sinh tiếp đây anh?” Ninh Lạc thực mong chờ mái ấm nhỏ có thêm vài thiên thần được tạo nên từ tình yêu giữa cậu và anh.
Tử Đằng: …
Ngày tháng cứ trôi qua yên bình như thế…
Chẳng lâu sau đó Tử Đằng và Ninh Lạc nhận thiệp cưới của Tô Bích Vân. Chồng sắp cưới của cô ấy chính là con trai cả của tập đoàn Châu gia, gia thế ngang hàng Tô gia, cũng chính là chàng trai luôn bám theo Tô Bích Vân đòi phục thù vụ vật tay.
Còn Hạ gia, tuy gia thế không thể leo cao thêm được nữa nhưng vẫn nằm trong vùng danh gia giới thượng lưu. Hạ Tường Vy hiện giờ không thể để mắt đến Hạ Đông Quân ở trong tù nữa, vì hắn đã cao chạy xa bay với một tù nhân khác, kẻ đó còn từng là một đại ca mafia khét tiếng.
Tử Đằng cũng biết chuyện này, nhưng không phải quá lo. Hiện thân thế giới có thể quan sát đến bất cứ đâu, tìm ra Hạ Đông Quân rất dễ dàng. Hắn hiện tại chẳng màng để ý đến Hạ gia hay Ninh Lạc nữa, thay vì cứ đâm đầu vào kẻ trên cơ mình thì du ngoạn cùng người yêu mới chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao? Tử Đằng thầm nghĩ, có lẽ do bị phá hủy tuyến thể khiến bản chất cơ thể và tinh thần của hắn thay đổi, mà sao cũng được, miễn đừng động đến gia đình anh.
“Tử Đằng!”
Ninh Lạc bế Tiểu Lạc trên tay, gọi Tử Đằng lên xe về nhà chính Ninh gia. Nghe vợ gọi, Tử Đằng vội đội cái nón, rồi đặt ngay ngắn bức tranh mình vừa đóng khung xong lên bàn, chạy đến mở cửa xe cho vợ con đang đứng chờ.
Quản gia thầm khen bức tranh cậu Lâm tự vẽ thật đẹp!
Trong tranh là hình ảnh cả nhà ba người cùng nhau cười tươi. Đơn giản nhưng lại rất bình yên…
Hồ sơ tóm gọn Ninh gia:
Danh gia vọng tộc đứng đầu cả nước, có danh tiếng lớn ở nước ngoài. Điều hành tập đoàn là đại thiếu gia Ninh Lạc, omega cấp S, thương trường ai nghe đến tên cũng phải toát mồ hôi, vẻ ngoài băng lãnh, đầu óc sáng suốt, đệ nhất đại mỹ nhân. Sau lưng Ninh tổng chính là vị alpha cấp quốc gia, cấp SS trong truyền thuyết, vị Đại tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Lâm Tử Đằng!
Các thế lực cạnh tranh said: Tốt nhất đừng nên động vào!