Ninh Lạc trông thấy vẻ mặt xấu hổ của Tử Đằng khi hôn nhau trước mặt mọi người như vậy càng thêm thoả mãn.
‘Chồng mình đáng yêu quá đi! Muốn nằm trên!’
Tử Đằng bỗng nhiên lạnh gáy, đoán Ninh Lạc lại có suy nghĩ gì đó đáng sợ nữa rồi!
Anh gõ đầu cậu một cái.
Mấy cô giúp việc bàn luận về Tử Đằng lúc sáng khi trông thấy anh liền gục ngã, họ chính thức lập hội fan cặp đôi “Thái tử × Thiên sứ”.
Lê Thúy hạnh phúc cho Tử Đằng. Từ nay về sau, anh đã có một gia đình cho riêng mình.
Nhị phu nhân, tam phu nhân và cả chủ nhiệm Hà không kìm nổi xúc động. Con trai của bọn họ cuối cùng cũng đã lấy vợ. Họ sắp được bế cháu rồi! Hoan hô!
Vài đồng chí trong quân đội sẵn sàng quẩy hết mình.
Ninh Hạc Hiên mở to mắt, từ khi nào video cậu ta quay được phát toàn trường rồi!?
Sau khi tuyên thệ xong, bữa tiệc bắt đầu.
Ninh Lạc dẫn Tử Đằng đến chào hỏi Cố Nhạn, lão ta quan sát kĩ anh rồi phát hiện ra vấn đề:
“Cậu cấp mấy?”
Tử Đằng lễ phép trả lời:
“Cấp S ạ!”
Vẻ mặt Cố lão ngơ ra một tí, lão khó hiểu. Chẳng phải lão được báo cáo là đứa nhóc này cấp D sao???
Lão ta nhướng mày, hỏi tiếp:
“Phân hoá lần hai sao? Bao lâu rồi?”
“Dạ 3 năm trước ạ”
Lão nghiến răng. Thì ra là vậy, bên Ninh gia sớm đã biết lão cho người quan sát, này là chơi lão một vố đây mà.
“Hiện tại cậu đang làm việc gì?”
“Dạ cháu đang công tác tại trại quân đội”
Cố Nhạn nghe thế cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao alpha cấp S rất được hoan nghênh vào làm cho nhà nước:
“Ồ, quân đội sao. Với alpha cấp S như cậu chắc đang giữ vị trí Thượng sĩ hoặc Trung sĩ nhỉ?”
Với địa vị giới tính, ngay từ khi bắt đầu, alpha cấp cao đã được thiên vị.
‘20 tuổi thì ít nhất cũng phải Trung sĩ, nếu không thì mất mặt với danh hiệu alpha cấp S lắm’
Cố Nhạn nghĩ đến đây vẫn bực mình với Ninh Lạc, người mà lão giới thiệu cho chỉ mới 24 đã giữ vị trí phó tổng. So với một Trung sĩ như Tử Đằng quả là chênh lệch!
(Tác giả: tui chỉ dùng địa vị để nêu rõ bộ mặt của Cố Nhạn, không cố ý xúc phạm hay khinh thường quân hàm)
“Cháu hiện đang giữ chức Thượng úy ạ”
Lỗ tai Cố Nhạn lùng bùng:
“Thượng, thượng uý!?”
“Vâng ạ”
Vẻ mặt Cố Nhạn vặn vẹo. Dù là alpha cấp S đi chăng nữa mà đạt vị trí Thượng úy khi chỉ mới 20 cũng quá sốc rồi!
Lão vốn định bày tỏ vẻ bực bội về việc Ninh Lạc lấy một kẻ chẳng ra gì mà bỏ qua hôn sự lão tốn công sắp xếp. Chỉ cần Ninh Lạc lúc đó đồng ý, tập đoàn của lão sẽ được nâng thêm vài bậc! Nhưng tình trạng này, trách cứ sao được???
Tử Đằng thấy lão có hơi thất thần liền chào tạm biệt rồi kéo Ninh Lạc đến bàn khác:
“Đi thôi Lạc Lạc”
Anh kéo tay vợ mới cưới đang bận nhe răng múa vuốt với cô gái trẻ đi theo Cố Nhạn.
Thấy Ninh Lạc rời đi, cô ta thở phào!
Vốn muốn quyến rũ alpha xuất chúng kia, ai ngờ bị đe doạ đến run rẩy.
Hôm nay là ngày khó quên của hai ông cháu Cố gia…
Đến lúc ném hoa cưới, mọi người náo nức tranh giành:
“Ninh thiếu! Ném cho tôi này!” bác sĩ Ngọc hét lên.
“Cho em! Cho em!” Gia Huy không chịu thua, chen chân bác sĩ Ngọc, cả hai còn suýt đánh nhau!
“Cho tôi!” phó đội trưởng Nguyễn bỏ ly rượu xuống cùng xông đến tham gia.
Ninh Lạc lẳng lặng nhìn ba người:
“Toàn bọn độc thân, tranh hoa cưới làm gì?”
Câu nói như mũi tên lao xuyên qua tim, cả ba nóng mặt:
“Ném đi!”
Ninh Lạc nở nụ cười châm chọc:
“Được, được. Bắt lấy này!”
Bó hoa xinh đẹp bị ném đi, ánh nắng chiếu vào khiến chúng lấp lánh, vài người xô đẩy nhau, bó hoa bay một đường cong trên không trung rồi rơi tự do xuống…đầu Tô Bích Vân.
Mọi người: Ảo thế!
Tô Bích Vân giật mình, tay cô lấy bó hoa, vẻ mặt kiểu:???
Cách đó không xa, người đàn ông điển trai trông thấy chợt bật cười…
Buổi tiệc tiếp tục với sự quẩy nhiệt tình của mọi người, tiếng cười nói lấp đầy cả dinh thự rộng lớn. Tử Đằng và Ninh Lạc nhận muôn vàn lời chúc phúc từ mọi người, trong lúc bữa tiệc chưa đến hồi kết, họ sớm đã bị ép vào phòng tân hôn.
<Đầu bạc răng long! Trăm năm hoà hợp!>
‘Cảm ơn ngài!’ Tử Đằng lo cảm ơn Hiện thân thế giới nên không trông thấy ánh mắt rực lửa của Ninh Lạc.
Ninh Lạc khoá cửa, đẩy ngã Tử Đằng, ngồi lên bụng anh, cậu kéo cà vạt của anh xuống, tình tứ:
“Lúc tuyên thệ tha cho anh, giờ đòi đủ”
Tử Đằng và Ninh Lạc có nhau. Vậy là đủ. Ai cũng giữ cho bản thân điều không muốn nói.
Yêu, không nhất thiết phải biết rõ từng chi tiết của đối phương.