Âm thanh ái muội, bầu không khí nồng nàn, ánh sáng le lói, chiếu lên cặp đôi đang quấn quýt lấy nhau. Hôm nay là ngày vui của họ. Chẳng bao lâu nữa cả hai sẽ chính thức là vợ chồng, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ, ấm áp.
Ninh Lạc câu cổ hôn môi Tử Đằng, anh đáp lại, nụ hôn sâu, triền miên, cậu thoả mãn. Ý thức sắp bị nguồn lửa ái tình kia làm ngất, Ninh Lạc mơ hồ nhìn người đang gặm nhấm cơ thể mình. Anh đối với cậu như một nguồn sáng vậy, không có nguồn sáng đó, cậu sẽ lạc lối.
“Ưm!~”
“Tử Đằng~”
“Hửm!?”
Cậu nở nụ cười có chút mê hoặc xen lẫn điên dại:
“Anh là của em, mãi mãi thuộc về em, em-”
Ninh Lạc chưa nói hết câu liền bị Tử Đằng cắn vào tuyến thể, cả người cậu run rẩy vì cơn kích thích này, tay anh ôm eo cậu, nhấm nháp từng tấc da tấc thịt trên cơ thể mềm mại của cậu.
Đối diện với gương mặt kiều diễm bị ức hiếp đến mơ màng, Tử Đằng liếm môi:
“Em sẽ g*** anh, giam cầm anh, trói buộc anh nếu anh phản bội em? Đúng không?”
Ninh Lạc: …
Cậu chẳng còn gì để nói. Giờ nghĩ lại, cậu thường xuyên đe doạ anh như vậy.
“Anh, ưm~ phải, nhớ, kỹ đó…” Ninh Lạc kiệt sức nói từng chữ, Tử Đằng thấy bộ dạng này càng muốn gặm cậu hơn…
Ngày mai sẽ là ngày cưới của Tử Đằng và cậu. Cậu dựa người vào thành giường, nghĩ ngợi gì đó.
Đột nhiên có người ôm cậu vào lòng. Hôn xuống trán cậu một cái, nhỏ nhẹ:
“Trông em thẫn thờ quá, khó chịu ở đâu à?”
Ninh Lạc uất ức:
“…Eo”
Tử Đằng: …
‘Đêm qua mình hơi quá…’
Ninh Lạc phụt cười khi thấy gương mặt đang đầy hối lỗi của anh. Cậu dụi dụi vào hõm vai anh, nhỏ nhẹ hỏi:
“Anh không thắc mắc về mẹ của em sao?”
Ninh Lạc đột nhiên hỏi Tử Đằng. Anh hơi bất ngờ khi cậu lại đề cập đến chuyện này. Nghĩ lại, quả thật anh chưa bao giờ nghe tin về mẹ hay cả nhà ngoại của Ninh Lạc.
“Nếu em muốn nói, anh sẵn lòng nghe”
Nụ cười chân thành của Tử Đằng khiến Ninh Lạc thẹn thùng.
‘Quá, quá đẹp trai rồi!’
‘Sau này phải cấm anh ấy cười như vậy với người khác!’
Ninh Lạc lấy lại tinh thần:
“Mẹ em là con lai giữa nước E và nước R”
Là lai giữa Châu Á và Châu Âu. Tử Đằng mới vỡ lẽ tại sao Ninh Lạc có hơi lai lai Tây.
“Bà ấy và cha là hôn nhân chính trị. Anh biết tính của ông già đó rồi, khi mẹ mang thai em, ông ấy đã có tình nhân ở bên ngoài”
“Từ lúc em có nhận thức hai người đã vội ly hôn, mẹ tái hôn với một người khác và sinh sống ở nước R, năm em 9 tuổi, bà ấy mất do mất máu trong lúc sinh”
“Gia đình bên ngoại không thích em vì em là omega, đến lúc biết em là omega cấp S liền kiện ông nội và muốn kéo em về”
“Từ đó đến nay hai bên như kẻ địch”
Tử Đằng nhìn Ninh Lạc một hồi lâu. Hôm nay anh lại biết thêm một chút về cậu. Chắc đây cũng là lý do khiến Ninh Lạc ngay từ đầu đã không mong đợi gì về hôn nhân chính trị.
Tử Đằng hiểu rõ Ninh Lạc, về người mẹ và cả gia đình bên ngoại kia cậu đã chẳng thèm để ý từ lâu rồi.
Đôi mắt phượng xinh đẹp đặt ánh nhìn lên mặt Tử Đằng, Ninh Lạc lúc này rất nghiêm túc:
“Trước đây em không trông chờ gì mấy vào tình yêu”
“Nhưng giờ em có anh. Em lại càng không muốn buông anh ra. Anh không được phép ngoại tình, em sẽ hành hạ kẻ chen chân sống không bằng chết, cũng sẽ giam anh mãi mãi”
“Em yêu anh rất nhiều, dù có chuyện gì xảy ra em đều không muốn chúng ta phải đi đến kết thúc”
“Lâm Tử Đằng, anh là của em, nhớ kỹ đó”
Nội tâm Tử Đằng lúc này đang cảm thấy cực kỳ rùng mình. Anh chắc chắn bản thân sẽ chẳng đời nào thay lòng đổi dạ, nghe thế vẫn thật sợ hãi.
Vợ sắp cưới tuyên bố chủ quyền trước mình, Tử Đằng hơi âu sầu! Mà, ngày mai đòi lại vậy!
Ninh Lạc ngây ngốc trước nụ cười khúc khích của Tử Đằng. Sao cậu cảm thấy eo mình hơi đau thì phải!
Sực nhớ ra bên ngoại ngày mai sẽ đến, sợ Tử Đằng chịu thiệt, Ninh Lạc dặn dò:
“Nếu ông ngoại hay bất cứ ai khinh thường anh, thì cứ việc-”
Ninh Lạc đưa tay kéo qua cổ, gương mặt còn vô cùng nghiêm túc. Tử Đằng phì cười: