Chiếc bàn nhỏ chỉ chứa duy nhất một vũ khí là con dao găm. Ninh Lạc không biến thái như Hạ Đông Quân, đánh roi này nọ, nhất quyết phá hủy tuyến thể, róc thêm da thịt là ổn. Lưỡi dao bóng loáng, phản chiếu gương mặt lạnh lùng kiều diễm của cậu.
Hạ Đông Quân lập tức căng dây não:
“Mày định làm gì!?”
Miệng lưỡi hắn khô khốc, giãy dụa muốn thoát ra.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn Ninh Lạc đang định hành hạ hắn. Hắn không thể ngồi im đợi chết như vậy!
“Dây trói mày là dây câu cá. Có giãy đằng trời cũng chẳng thoát”
Hạ Đông Quân hiện tại chẳng còn một chút gì gọi là rung động với Ninh Lạc, ngay cả tinh tức tố hoa thụy dương vạn nhân mê hắn còn thấy buồn nôn. Sự chán ghét hiện rõ trong ánh mắt, nhưng hắn sợ, sợ cậu bị khiêu khích mà xuống tay ngay với hắn.
Ninh lạc trông thấy bộ dạng như con rùa rụt cổ này liền cười lạnh:
“Câm rồi à?”
Lưỡi dao sắc bén giơ giơ lên trước mặt Hạ Đông Quân, hắn điếng cả người.
Ninh Lạc muốn hắn phải trải qua cơn đau giống Tử Đằng, cậu vẫn nhớ rõ bộ mặt hả hê ghê tởm đó của hắn, mối thù này phải trả lại gấp đôi.
Mỗi khi nhớ lại khung cảnh kinh hoàng ba năm trước, tay Ninh Lạc run run, màu đỏ tươi chảy dài trên mặt đất, Tử Đằng của cậu đau đến bật khóc, trái tim cậu liền như bị ai bóp nát, cứa thành từng mảnh nhỏ.
Sự hận thù hoàn toàn che mắt Ninh Lạc, con dao găm chẳng hề nương tay đâm xuống.
“Ninh Lạc!”
Giọng nói trầm dịu dàng có vẻ hốt hoảng đột ngột vang lên. Ninh Lạc giật mình, tay vô thức dừng trên không trung, vội ngước mặt lên, cậu mở to mắt:
“Anh, anh!”
Tử Đằng chạy đến kịp lúc, anh có phần tức giận nhìn Ninh Lạc, ánh mắt anh di chuyển xuống bàn tay trắng nõn đang hạ con dao. Ninh Lạc bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm không khỏi thấp thỏm. Cậu giấu dao sau lưng, mím chặt môi:
“Sao anh lại đến được đây!?”
“Đã nhìn thấy, nghe thấy những gì rồi!?”
Đội lính đánh thuê đã đến từng vị trí quanh khu vực để canh giữ, nếu có người xông vào đáng lẽ họ phải báo cho cậu biết. Chẳng lẽ Tử Đằng theo dõi mình!?
Bộ dáng lạnh lùng trong phút chốc biến đi hết, cậu sợ, sợ Tử Đằng đã đứng núp ở đâu đó từ lâu, sợ rằng anh đã nghe toàn bộ từ đầu đến cuối.
Khuôn mặt Ninh Lạc trắng bệch, môi mỏng cắn chặt, ý định đâm xuống tuyến thể Hạ Đông Quân cũng tan biến hết.
“Ha ha hah!”
“Đúng lúc lắm!”
“Mày thấy rõ con người thật nó chưa?”
“Nó chẳng ngoan ngoãn trong sạch-”
Bụpp. Cú đấm bay thẳng vào gáy Hạ Đông Quân, vị trí bên dưới tuyến thể, thành công ngăn hắn mở mồm.
Ninh Lạc lúc này sực nhớ đến mình vẫn còn cầm dao, vội lùi ra sau ném nó đi.
Tử Đằng nghiêm túc nói chuyện với Ninh Lạc:
“Em định lấy mạng hắn? Trả lời thành thật”
Ninh Lạc yếu ớt bị khí thế cường đại của Tử Đằng đe doạ, thầm biết anh đang cực kỳ, cực kỳ không vui. Cậu mím mím môi, gương mặt lại trắng bệch, cứ như một con mèo nhỏ bị chủ mắng:
“Em muốn hắn biến mất. Anh biết em hận hắn mà? Hắn khiến anh bị thương! Với lại, anh chưa trả lời câu hỏi của em!! Anh đến đây bao lâu rồi?? Nghe được những gì??”
Nhìn Ninh Lạc gấp gáp khó mà tưởng tượng là cùng một với người vừa lạnh lùng vừa đáng sợ kia.
Hiện thân thế giới nếu được nói thì chắc chắn nó sẽ bảo:
Tử Đằng vốn chỉ mới đến nơi, nhưng những gì Ninh Lạc nói anh đều được Hiện thân thế giới cho xem toàn bộ, còn là dạng quay trực tiếp, tất cả biểu cảm, hành động của Ninh Lạc anh đều ghi nhớ cả.
Mỗi khi nghĩ lại Ninh Lạc nói câu “chỉ toàn là chuỗi ngày địa ngục” tim anh liền đau thắt. Lúc này anh rất muốn chạy đến ôm cậu vào lòng.
Tử Đằng biết cậu hận Hạ Đông Quân, người ngoài cuộc như anh còn hận huống chi nạn nhân là cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh trơ mắt cho cậu giết hắn.
Anh cũng chẳng phải dạng hiền lành dễ dãi gì. Nhưng nếu Ninh Lạc xuống tay với Hạ Đông Quân, lại chả khác nào vẫn khăng khăng giữ lại vết thương từ kiếp trước.
Tử Đằng chậm rãi đi về phía Ninh Lạc, người đã lùi ra sau khá xa:
“Anh chỉ mới đến thôi. Em mà giết người, thì tay em sẽ bẩn, hắn cũng không có tổn thương gì chúng ta. Không đáng”
Không tổn thương chúng ta? Ninh Lạc nghe câu này liền kích động:
“Đó là anh chưa biết bản tính của hắn!”
“Nếu không xử lý hắn bây giờ. Thì sau này chắc chắn hắn sẽ hãm hại chúng ta, hắn-”
Tử Đằng ôm chầm lấy Ninh Lạc, đau lòng nói:
“Có anh ở đây mà”
“Anh hứa sẽ không để hắn tổn thương đến em, dù chỉ một sợi tóc”
“…Quá khứ cho nó trôi qua, nha?”
Quá khứ?
Ninh Lạc thẫn thờ.
Là kiếp trước hay ba năm trước? Ninh Lạc cũng chẳng mấy để tâm nữa.
Từ lúc nhớ lại kí ức đến nay chưa có giây phút nào Ninh Lạc ngừng cố gắng. Thức đêm học, lập kế hoạch phát triển công ty, loại bỏ thẳng tay những kẻ cản trở mình…
Cậu muốn bản thân thật lớn mạnh, đủ sức bảo vệ gia đình, người yêu.
Nhưng cậu quên mất một điều, kiếp này cậu có Tử Đằng, còn người thân, cậu không hề một mình. Những chuyện kinh khủng kia chưa xảy ra hoặc chúng sẽ mãi mãi không thể xảy ra. Mọi thứ đều khác.
Phải. Mọi thứ đều khác…
Hai tay Ninh Lạc bấu chặt vào tay Tử Đằng, đầu gục xuống vai anh.
‘Em nên buông bỏ chấp niệm. Yêu bản thân mình hơn một chút’
Đôi khi buông bỏ, chính là một sự giải thoát.
…
Giải thích thêm:
Lúc 29 tuổi, tức là kí ức của hiện tại Ninh Lạc vẫn chưa giỏi đến mức tự mình thâu tóm hết tất thảy. Kiếp trước cậu hợp tác nhiều người, cái giá cũng đắt, kiếp này cậu không muốn hợp tác với họ nữa nên tự đi một mình. Mọi kiến thức đều phải bắt đầu lại từ đầu, vì thời đại của năm 20 tuổi khác so với năm 29 tuổi.