Xuống sân khấu, Liln... cũng chính là Lâm Song Ngữ, cởi đôi găng tay đen trên tay, ném cho quản lý đang chạy đến.
Quản lý vội vàng đưa hai tay ra đỡ lấy, nịnh nọt đi theo sau cậu.
"Liln, cái đó, có một vị khách hàng tuần nào cũng chi tiêu đứng đầu, muốn mời cậu qua uống với anh ta một ly, cậu thấy sao?"
Lâm Song Ngữ gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối: "Không đi."
"Cậu cứ coi như nể mặt anh đi, anh cho cậu biểu diễn ở đây cũng phải chịu rất nhiều áp lực và trách nhiệm đấy, hehe, coi như anh cầu xin cậu được không?"
Lâm Song Ngữ nhíu mày.
Cái gọi là áp lực và trách nhiệm của quản lý, chính là việc cậu đến đây biểu diễn không cần xuất trình chứng minh thư, còn yêu cầu thanh toán tiền cát-xê bằng tiền mặt, rõ ràng là bất hợp pháp, nhưng quản lý đã đứng ra chịu trách nhiệm.
Nói như vậy, Lâm Song Ngữ không tiện từ chối nữa.
"Chỉ uống một ly thôi." Cậu nói.
"Đúng, chỉ uống một ly thôi! Không cần làm gì khác, anh đảm bảo." Quản lý vỗ ngực nói.
Phòng của vị khách đó là phòng VIP của Cực Dạ, người này chắc hẳn có địa vị và quyền lực nhất định, cửa còn có hai vệ sĩ đứng canh.
Lâm Song Ngữ đi vào, quản lý định đi theo nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
Vệ sĩ khinh thường nhìn quản lý mập mạp, thẳng thừng nói: "Xin lỗi, Trương tổng nhà chúng tôi không hoan nghênh anh."
Quản lý: "..."
Khốn kiếp!
"Vậy cậu tự vào đi, anh đợi cậu ở cửa." Quản lý nói.
Lâm Song Ngữ đã đồng ý rồi, cũng không còn gì phải lưỡng lự, liền một mình bước vào phòng.
Trong phòng không hề có cảnh tượng thác loạn như Lâm Song Ngữ tưởng tượng, chỉ có ba người, một là Ba Toa, vedette của Cực Dạ, là nữ Omega, một là người phục vụ rót rượu, còn lại là Trương tổng - vị đại gia chi tiêu đứng đầu suốt một tuần.
Trương tổng là một Alpha trung niên, bề ngoài nho nhã lịch sự, không hề có vẻ gì là đê tiện.
Thấy Lâm Song Ngữ, ông ta mỉm cười thân thiện: "Đến rồi, lại đây ngồi đi."
Ba Toa đang trò chuyện vui vẻ với Trương tổng, thấy Lâm Song Ngữ, liền hậm hực quay mặt đi.
Là vedette của Cực Dạ, cô ta đương nhiên không thích Liln xinh đẹp và nổi bật hơn mình.
Lâm Song Ngữ không để ý đến cô ta, nói với Trương tổng: "Ngồi thì không cần đâu, uống xong tôi đi ngay."
Ba Toa bĩu môi, khinh thường nói: "Giả vờ thanh cao."
Trương tổng lại cười ha hả: "Tốt, tốt, sảng khoái, còn không mau rót rượu cho Liln tiểu thư!"
Người phục vụ vội vàng lấy một chiếc ly sạch, rót đầy rượu, đưa khay đến trước mặt Lâm Song Ngữ: "Mời."
Lâm Song Ngữ cầm ly rượu lên, hơi nghi ngờ Trương tổng có giở trò gì trong rượu không.
Nhưng, cậu không phải Omega thực sự, cũng không phải phụ nữ, cho dù có thuốc, cậu cũng tự tin có thể thoát thân trước khi thuốc có tác dụng.