Cảm thấy tình hình có vẻ rơi vào bế tắc nên đạo diễn đã chủ động đứng ra hoà giải. Tất nhiên, Takemichi từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng.
Mọi chuyện kết thúc khi Mitsuya chỉ đến đây rồi báo lại một câu:"Đạo diễn, buổi thử vai hôm nay không nhất thiết, em chỉ đến đây để thay mọi người báo lại một câu thôi, ngày mai trực tiếp khai máy là được."
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Takemichi cúi cùng nhịn không được mà bắt đầu chỉ chỏ:"Trên đời này có người kiêu ngạo thế sao? Làm gì có chuyện một người phải tuyệt đối hoàn hảo chứ?"
Không phải nói, Takemichi thì có thể đứng dậy lên tiếng, nhưng Akkun thì từ đầu đến cuối đã vã một thân mồ hôi.
Đúng là không cùng thế giới với bọn họ liền cảm thấy áp lực tràn trề.
Takemichi tay cầm điện thoại, ngồi trên giường bắt đầu chơi game để xã cơn tức giận.
Akkun ngồi bên cạnh cũng nhiệt tình tham gia, nhưng sau hai ván đều "Game Over" thì Akkun đã bắt đầu cảm thấy kì quái.
"Mày làm sao vậy? Làm tụt rank hết rồi."
Takemichi không trả lời, cậu thở ra một tiếng rồi bắt đầu nằm dài ra, đúng là tâm trạng không tốt thì làm việc gì cũng hỏng bét.
"Mày có hiểu ý của anh ta là gì không?"
Akkun tất nhiên biết anh ta ở đây là ai.
Hắn lắc đầu:"Tao không rõ. Mày thì sao?"
"Mày không cảm thấy sao? Việc hoá thân chính bản thân mình là chuyện không thể. Vì nếu đã là hoá thân, thì tao đã không phải là tao nữa rồi. Mày có cảm thấy điều này rất vô lí không?"
Akkun trầm mặc, hắn cũng không rõ, nhưng ngày mai sẽ là buổi quay đầu tiên của hắn và Takemichi, cùng với ba người vẫn chưa xuất hiện hôm nay nữa.
"Tao hơi sợ, mặc dù trước kia hướng đi của tao cũng là sân khấu điện ảnh nhưng sau này vì kinh tế khó khăn nên đã đổi hướng, được cái trước đó tao có tìm hiểu về lối diễn xuất nên cũng đỡ bỡ ngỡ."
Nói đến đây, Akkun bất chợt nhìn qua Takemichi:"Mày ổn không đó? Tao cảm thấy mày nên mua ít bộ phim thực tế về xem thử."
"Tao á? Tao không quan tâm, tao chỉ cần biết nếu tên nhân vật đã là Takemichi thì tao vẫn cứ là tao thôi."
Đem chăn trùm lên, Takemichi tỏ ý không muốn nói nữa rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Không có người chơi cùng, tất nhiên Akkun cũng từ bỏ chuyện kéo rank mà cùng Takemichi lăn trên một chiếc giường.
Sáng mai lại.
Takemichi cả một đêm nói ngủ nhưng lại không thể ngủ được, thành ra sáng nay đã ôm một đôi gấu trúc đi làm.
Trên chiếc xe của Akkun, Takemichi tay cầm miếng bánh tay cầm ly nước mà bắt đầu lắp đầy cái bụng đói.
Đến nơi, Takemichi và Akkun được một người trong ekip dẫn đến phòng tạo hình rồi bắt đầu makeup.
Đem tóc Takemichi kẹp lên, chị gái makeup nhìn đến cặp gấu trúc trên mặt cậu thì bật cười:"Đêm qua không ngủ được sao?"
Akkun ngồi bên cạnh nghe thế thì khinh bỉ nhíu mày:"Không có đâu, cậu ta đêm qua ngủ như chết."
Rõ là còn ngáy khò khò rồi đạp chăn tứ tung, sao có thể mất ngủ được.
Nhưng quầng thâm dưới mắt lại như thay chính chủ nhân trả lời, Takemichi không thèm đáp trả Akkun, điều cậu chú ý là hình như trong phòng chỉ có mỗi cậu và Akkun, còn những người khác thì tuyệt đối không thấy đâu.
Đang còn cảm thấy kì quái thì có một người xông vào, dáng vẻ xấu hổ:"Xin lỗi em đến trễ."
Đó là câu đầu tiên mà người kia nói ra khi bước vào đây.
Kì lạ, Takemichi có quen người này.
Sáu mắt nhìn nhau, Takemichi kinh ngạc thốt lên.
"Takuya?"
"Ô...."
Takuya vẫn còn đang sợ bị trách mắng vì đến trễ thì lại nhìn thấy hai người bạn từng chung câu lạc bộ nhiếp ảnh hồi sơ trung.
Tiếp sau Takuya, Makoto và Kazushi cũng là cựu thành viên của CLB 5 người do chính Takemichi lập nên, bọn họ trước kia có rất nhiều kỉ niệm, chỉ là không ngờ sau này khi trưởng thành thì chia cắt, cũng phải nói, hình như đã hơn 3 năm rồi bọn họ mới gặp lại nhau.
Nếu không phải có bộ phim ngày hôm nay thì khó mà có dịp tề tựu lại.
Sau khi makeup xong, Makoto đi đến khoác vai Akkun và Takemichi.
Hắn hỏi:"Dạo này ổn chứ? Còn Takemichi, sự nghiệp nhà báo của cậu sao rồi!?"
Nghe đến đây, Takemichi bắt đầu chán nản:"Đừng nhắc nữa, tan tành rồi, hiện tại tao đang làm phóng viên cho một phòng thám tử nhỏ."
"Ơ? Thế sao lại chạy qua đây làm diễn viên rồi!?"
Kazushi đi bên cạnh cũng tự nhiên mà bắt chuyện, điều đặc biệt là bọn họ đúng là không có khoảng cách sau ngần ấy thời gian chia xa.
Takemichi quay đầu lui sau nhìn Kazushi, sau đó lại càng chán nản:"Có gì kể sau, nhưng mà tụi mày thì sao? Lúc trước tao chỉ nhớ có mỗi mình Takuya là đi theo hướng diễn xuất thôi mà."
Thời gian trước đó đúng là chỉ có mỗi Takuya đi theo hướng đi này, Takemichi vẫn còn nhớ rõ nguyện vọng của Makoto là trở thành một kiến trúc sư cùng Kazushi là một nhà bác học.
Chật...đúng là toàn ước mơ vĩ đại.
Makoto nghe xong thì lại thở dài:"Lúc bé suy nghĩ chưa chính chắn thành ra không có định hướng rõ cho bản thân."
"Không phải ước cao quá không làm được hả?"
Takemichi mím môi nhịn cười, lúc đó nghe ước mơ của Makoto cậu còn cười đến ngặt nghẽo, giờ nghĩ lại vẫn không nhịn được mà mỉa mai đôi câu.
Kazushi tay đẩy gọng kính, khẽ ho khan để Takemichi biết điều mà đừng chọc Makoto. Takuya bên cạnh cũng vì điệu cười khó coi của Takemichi là bật cười theo.
Sau một hồi chọc ghẹo, Takemichi cũng không đùa dai nữa mà bắt đầu vào chuyện chính.
"Tụi mày còn chưa nói lí do vì sao làm diễn viên mà?"
Kazushi nhìn Makoto và Takuya, sau đó gật đầu một cái mới bắt đầu kể.
"Lúc đầu thì chỉ có mỗi tao với Makoto đi chung, tháng trước lại vô tình gặp Takuya đang làm nhân viên ở một quán cafe, dù sao thời điểm hiện tại tụi tao vẫn sống nương nhờ vào bố mẹ cùng với một số loại công việc không ổn định. Kể qua mới biết Takuya thi vào trường diễn xuất rồi vì gia cảnh không được tốt nên bị cô lập, dần đà nó cũng giấu ba mẹ nghỉ học luôn.
Sau đó mày không ngờ đâu, lúc tụi tao đang chán nản thì nghe loáng thoáng buổi casting cho bộ phim của đạo diễn Ken, Takuya nghe xong thì rất phấn khích, thành ra kéo theo tụi tao đi chung, ai mà ngờ còn chưa kịp diễn một vai nào thì đã được chọn. Cái gì mà tôi thấy được nhân vật của tôi trong cậu gì gì đó, thế là tụi tao đã góp mặt ở đây luôn."
Takemichi nghe xong thì không khỏi đau đầu, vị đạo diễn này chọn người cũng thật qua loa, chỉ cần nhìn trúng ai thì lại chọn người đó, đúng là người thông minh luôn có lối đi riêng, chính cậu cũng không thể hiểu được.