"Đi thôi Inuipe, mày còn tính đứng đó bao lâu nữa?"
Tại sao lại như vậy...cảm giác thân quen này, hệt như tám năm về trước.
"Không có gì, đi thôi."
Ngồi trên bàn đầy đủ món ăn do chính tay Sohara nấu, Takemichi trố mắt khi nghe ông giới thiệu.
"Đây là gì?" Takemichi chỉ đại vào một món.
"Trư Bác Giới Đại Náo Chuồng Gà."
Sohara nghiêm túc trả lời.
Takemichi:"..." Không phải chỉ là thịt kho trứng sao?
"Vậy còn đây?"
"Mây Trắng Vườn Hồng."
"...Không phải là canh trứng hả?"
"Nó đó."
Sohara từ tốn mỉm cười.
"Còn rau luộc với trứng chiên thì sẽ là gì đây?"
Dừng một chút, Sohara đưa tay lên cằm suy nghĩ.
"Rồng Xanh Vượt Đại Dương và Thái Dương Hạ Vân San."
"Hahahaha!"
Cười ngất trước mấy tên gọi độc đáo của Sohara, Takemichi đưa hẳn ngón cái lên để khen ngợi.
Không hổ là người sống theo kiểu truyền thống, những món bình thường cũng được thuần hoá sang trọng như vậy.
Bởi vì đã trễ rồi nên Sohara chỉ có thể nấu cho cậu một ít món ăn dễ tiêu hoá, như vậy đến khi đi ngủ cũng sẽ không bị đau bụng.
Một ngày kết thúc ở nhà của Sohara, sáng mai lại, Takemichi lấy một tinh thần sảng khoái để đến trường quay.
Hôm nay là ngày đầu tiên quay những phân cảnh của hồi 2, điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải đối diện nhiều với Kisaki, Hanma, Baji và nhất là Chifuyu, người sẽ gắn bó với cậu cả một chặng đường dài.
Kisaki thì cậu không chắc vì sự thật là hai người chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Hanma, Baji và nhất là Chifuyu đều cùng cậu có chút mâu thuẫn nhỏ, muốn cùng nhau kết hợp ăn ý e ra có hơi khó.
"Anh khoẻ hơn rồi chứ?"
Từ phía sau, Naoto cầm trên tay một phần ăn sáng rồi tiến lại gần cậu.
Đưa mắt nhìn Naoto, Takemichi kinh ngạc khi thấy hắn mặc trên mình bộ đồng phục của cảnh sát.
Nghe Naoto đang hỏi mình, Takemichi chậm chạp gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, đây là cơm do chính tay chị Hina nấu, chị ấy nhờ tôi đưa cho anh."
Hina là một cô gái tốt, từ trong phim cho đến ngoài đời đều như vậy.
Nhận lấy phần cơm từ Naoto, Takemichi gật đầu:"Thay tôi gửi lời cảm ơn đến chị ấy."
Giọng nói trong trẻo từ phía sau Naoto vang lên, hơi ngây người một chút vì bất ngờ, hắn khựng lại, lấy một gương mặt bình thường nhất để trả lời chị gái của mình:"...Ăn hết rồi ạ!"
"Hết á?" Hina kinh ngạc:"Chị tưởng em làm cho ai, tại có bao giờ em chịu xuống bếp đâu."
Gượng gạo nở một nụ cười, Naoto qua loa nói vài câu thì nhanh chóng rời khỏi trường quay.
Trong phòng trữ đồ dùng cá nhân của diễn viên, Takemichi tò mò mở hộp cơm ra nhìn, thế nhưng cảm giác háo hức ban đầu đã bị mấy hình thù kì lạ có trong hộp cơm làm cho sửng sốt.
Cái này, có chắc là ăn được không đấy ?
Nhanh chóng đem hộp cơm "phong phú dị dạng" đóng lại trước khi mắt cậu nhìn thấy đến những thứ không nhìn thấy, trong thâm tâm, Takemichi từ từ rút ra một kinh nghiệm.
Xem ra tay nghề của chị Hina nên thật sự xem xét lại.
Ở một nơi nào đó, Hina đang uống nước thì mũi bắt đầu ngứa ngáy, liên tục hắt xì nhiều lần.
"...Sao vậy chứ?"
Khó hiểu xoa xoa mũi, Hina nhíu mày nghĩ: Chẳng lẽ lại bị cảm rồi ?
Đem cửa phòng đóng lại sau khi thay đồ xong, Takemichi đi ra ngoài.
Ở trung tâm của trường quay, một nhóm gồm bảy đến tám người đang xúm lại như thể đang làm chuyện gì đó, bị đám đông thu hút, Takemichi tò mò đi đến.
Chuyện gì rôm rả đến vậy? Bình thường cậu có thấy mấy người này chịu đứng chung một chỗ ngoài việc quay phim đâu.
Lấp ló cái đầu vào nhìn xem rốt cục mấy người này đang làm cái gì, nhất thời, Takemichi thoáng chốc kinh ngạc.
Một bàn cờ Shogi được đặt chính giữa, và hai người đang ngồi tập trung để đánh cờ thế mà lại là Hanma cùng Chifuyu.
Không khí xung quanh dường như chia làm hai trường hợp, một người thì tập trung suy nghĩ, một người thì bình tĩnh đối phó.
Nhìn bàn cờ đã di chuyển theo nhiều hướng khác nhau thì Takemichi cũng đoán được bọn họ đã đánh từ rất lâu.
Vẫn khó phân rõ thắng thua nhỉ?
Nhìn một vòng thôi cũng biết hai người này đều đang ở thế bị động, cho dù Chifuyu có thả quân thì Hanma cũng không thể chiếu tướng, bởi vì vua của hắn cũng đang bị tượng của Chifuyu kiểm soát, thế nhưng nếu Chifuyu chọn thả quân thì cũng không thể, vì quân của hắn hiện không nằm trong vùng phong cấp.
Nan giải nha.
"Đã nửa tiếng rồi, hai người không tính kết thúc sao?"
Đứng một bên xem cũng hồi hộp theo, Baji mở miệng hối thúc.
Liếc mắt sang Baji, Chifuyu khó chịu nhíu mày.
Bởi vì bây giờ đang đến lượt của hắn.
"Xuất tướng đi."
Takemichi bình tĩnh nói.
Nhìn thấy Chifuyu tựa hồ khá quan ngại khi cả hai tướng vàng đều bị quân của Hanma bao vây, nếu bây giờ xuất tướng thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thế nhưng Chifuyu lại quên mất con tốt của mình vẫn đang cận kề vị vua của Hanma.
Liều mạng một bước, để xe cản tượng của Hanma, thế là con tốt có thể dễ dàng lật đổ ngai vàng của hắn.
Đi đến sau lưng của Chifuyu, Takemichi cúi người xuống để nói nhỏ vào tai hắn.
Quả nhiên, sau khi xuất tướng và phong tốt lên một bậc thì thế cờ khó ban đầu đã một bước xoay chuyển, đổi từ bị động sang chủ động, Chifuyu trước tiên nắm thế cờ thuận lợi.
Tưởng chừng chỉ còn một bước nữa là có thể ăn trọn đủ quân của Hanma thì Kisaki không biết từ đâu ra lại đi vào giúp Hanma gỡ lại thế cờ.
"Đổi hương xa lấy mã đi, sau đó để xe bảo vệ vua, đổi lại dùng tốt làm quân tấn công."
Như một vị tướng đứng chỉ huy Hanma đánh trận, Kisaki không cần nhìn sang quân của Chifuyu cũng đã có thể dễ dàng đoán được hắn sẽ đi tiếp như thế nào.
Bị Kisaki chen ngang làm kế hoạch ban đầu bị thay đổi, từ bất ngờ chuyển sang khó chịu, Takemichi không vui cắn môi.
Vừa rồi không tính toán kĩ, bây giờ bên cậu chỉ có mỗi tướng bạc đang làm lá chắn, nếu bây giờ xuất binh thì nguy cơ bị úp nồi là khả năng rất cao.
Chịu rồi.
"Chifuyu, hay là thôi đi."
Không thắng nổi đâu, bên cậu cả hai hương xa đều bị ăn rồi, tóm lại vừa rồi chỉ là dùng thủ thuật để đánh, nếu bị lật tẩy thì xem như hoàn toàn bại trận.
Một lần nữa đưa mắt nhìn Kisaki, Takemichi nhíu mày.
Là may mắn sao?
Chẳng thể nào Kisaki lại có thể dễ dàng phá được thế trận vừa rồi được, nhất là cách dùng tốt để tấn công.
Chiến thuật chậm mà chắc, lại là khắc tinh duy nhất trong cách xoay chuyển thế cờ cấp tốc của cậu.
Kisaki xem như biết trước cách mà cậu sẽ di chuyển cũng như đoán được bước tiếp theo cậu sẽ làm gì, nếu cứ tiếp tục cố chấp tiến công thì người thua thiệt cũng chỉ là cậu.
Chi bằng trước một bước rút lui, để cho hắn không có cơ hội lật tẩy thêm nữa.
Takemichi nghĩ vậy nên sau khi khuyên ngăn Chifuyu dừng lại xong thì cũng toan quay người rời đi, chỉ là ai mà ngờ ngay khoảnh khắc nhận ra Takemichi muốn di chuyển thì Kisaki đã chủ động lên tiếng.
Hắn hỏi cậu.
"Muốn chơi muốn ván không?"
Kisaki sau ngần ấy thời gian làm việc chung thì đây là lần đầu tiên hắn cùng cậu bắt chuyện, phải nói, không kể là chính chủ thì những người xung quanh khác cũng bắt đầu xì xầm kinh ngạc.
Kisaki nổi tiếng kiệm lời, kiệm đến nỗi ngoại trừ những người thân thuộc thì hắn chỉ ợm ờ cho qua, thế nhưng bây giờ hắn lại đang đối với Takemichi dò hỏi, hệt như cả hai rất thân thuộc với nhau.
Bị ngữ khí vừa có chút dịu dàng lại mang tính uy hiếp kia thu hút, Takemichi nhướm mi, suy nghĩ kĩ càng.
Đã lâu rồi cậu không động vào cờ Shogi, chắc là từ lúc rời khỏi nhà thì đã không còn đánh nữa.
Hôm nay cũng chỉ là tình cờ thấy nước đi của Chifuyu có phần lợi thế hơn nên mới đứng ra giúp đỡ chứ bản năng hiện tại không cho phép cậu dùng nó để so đo.
Chỉ ngoại lệ lần này, cậu muốn biết xem rốt cục hắn có thể phá được bao nhiêu mánh khoé đánh cờ của cậu.
"Được."
Đồng ý nhận lời thách thức ngầm của Kisaki, Takemichi nghiêm túc ngồi xuống.
Chỉ quy định nửa tiếng đồng hồ, cho dù đến cuối vẫn không có người thắng thì cả hai cũng phải bắt buộc dừng lại và tính hoà.
Dùng năm phút để tự xếp quân lại cho bản thân, Takemichi và Kisaki, xem như trước khi đối đầu ở trong bộ phim Tokyo Revengers thì bây giờ tập duyệt trước, để sau này còn đỡ bỡ ngỡ.
"Cậu đánh trước."
Kisaki môi hơi nhếch lên, ý tứ thích thú rõ ràng vẽ ở trên mặt.