Y lại mở mắt, lại thấy đôi tay mình trong suốt. Có điều phần thân dưới của y như bị đóng vào giường. Y ngồi dậy, bay lên. Y nhìn xuống, thấy mình nằm trên giường, nửa phần hồn đã thoát khỏi xác. Linh hồn y đưa mắt nhìn xung quanh. Y đang ở tại một căn nhà nhỏ, có lẽ đã bỏ hoang từ lâu. Đồ đạc trong căn phòng này không nhiều. Có một cái bàn và vài chiếc ghế đã cũ mục nhưng được xếp đặt lại ngay ngắn. Mạng nhện đã được dọn sạch sẽ.
Một tiếng cạch cửa nhẹ. Lệ Kiều bưng một chậu nước bước vào, đi tới chiếc giường nơi y đang nằm. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, dấp một chút nước vào khăn. Nàng tỉ mỉ lau khuôn mặt y, từ chút một như e dè làm y đau. Nàng kéo chăn chếch xuống, nhìn vào vết thương nơi ngực y, thoáng thở dài. Tiếng nàng thì thầm nhưng y có thể nghe thấy rất rõ :
- Lão Miêu ngốc, chẳng biết gì là tốt xấu cả. Chỉ khổ cho muội phải chăm huynh.
Nàng nhẹ nhàng thoa kim thương dược lên vết thương, nói một mình tiếp :
- Đau lắm phải không ? Nếu đau thì mau kêu lên đi...
Y ở trên trần. Y không hề thấy đau. Nhưng y cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Một linh hồn thì không biết đau, cũng không thể cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Chỉ là cảm xúc mà thôi.
Linh hồn y nằm xuống. Hơi thở đều đặn thoát ra từ mũi y. Lệ Kiều cười, gõ nhẹ vào đầu y :
- Mai huynh nhớ tỉnh nhé.
***
Hai năm trôi đi…
Trăng sáng vằng vặc trên nền trời trong vắt. Gió dịu dàng len vào từng kẽ lá mát lịm.
Lệ Kiều bước vào nhà. Thời gian trôi qua như nước chảy, thấm thoát đã hai năm rồi. Nàng đặt giỏ trái cây lên bàn rồi lại gần y. Y nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền như say ngủ. Nàng mỉm cười. Y vẫn vậy. Lúc ngủ trông hiền lành như một đứa trẻ.
Nàng ngồi lên giường, nắm lấy tay y rồi nằm xuống bên cạnh y. Tay của y không đủ ấm, mạch đập lúc có lúc không. Nhưng với nàng, như vậy cũng đủ để nàng hi vọng.
- Huynh biết không, hôm nay lên rừng muội gặp một con mèo con đi lạc. Trông nó dễ thương lắm, muội đã dựng cho nó một căn nhà nhỏ ở ngoài kia. Chừng nào huynh tỉnh dậy phải chăm sóc nó giùm muội.
Im lặng...
- Sao huynh không trả lời ? Không đáp tức là đồng ý rồi nha.
Im lặng....
- Lão Miêu đáng ghét, huynh chỉ giỏi ngủ thôi. Hai năm nay muội cực khổ lắm huynh biết không. Lẽ ra người ta có thể bay nhảy khắp nơi, không ngờ phải cùng huynh ẩn cư ở nơi buồn tẻ này.
Im lặng...
- Thôi, không nói với huynh nữa. Ngủ thôi. Sáng mai nhớ đánh thức muội.
Nàng nhắm mắt ngủ, tay ôm lấy y. Đôi môi nàng mìm cười. Chờ cho tới sáng mai, chắc y sẽ tỉnh dậy. Chắc là vậy.
***
Ánh sáng rọi vào mắt của Lệ Kiều. Nàng chớp nhẹ đôi mi rồi tỉnh dậy. Nàng chưa muốn ngồi dậy, hai tay vẫn ôm lấy y. Người của y ấm hơn thường ngày, mạch đập đã đều đặn.
- Sáng rồi. Muội vẫn tỉnh trước huynh.
Đôi mắt nàng cụp xuống buồn buồn, đôi môi hơi tru lên hờn dỗi. Hai năm rồi, sáng nào cũng như vậy. Nàng tỉnh lại, còn y vẫn say ngủ. Nàng chưa vội ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của y. Ngày nào cũng thế, nàng chỉ nhìn thấy y nhắm mắt.
Bỗng.
Cánh tay của y cử động, kéo nàng sát hơn vào lòng y.
Nàng giật thót mình.
- Không phải muội tỉnh dậy trước. Là huynh không nỡ đánh thức muội thôi.
Lệ Kiều chớp mắt. Đưa tay lên dụi mắt. Tim của nàng đập thình thịch. Nàng hít một hơi thật sâu rồi mới ngước mắt lên.
Y đang nhìn nàng, trên môi treo nụ cười đáng ghét ấy.
Sống mũi của nàng bỗng cay cay.
Y lại nói, giọng hiền lành :
- Con mèo đâu rồi. Huynh sẽ chăm sóc nó giùm muội.
Nàng nhìn y một hồi lâu. Cảm giác không khí xung quanh không thể thở được. Nàng cắn môi, mắt ngấn nước.
- Sao nhìn ta đăm đăm thế ? Trông ta có già hơn chút nào không ?
Một khoảng lặng…
Nước mắt trào ra từ mắt nàng. Vừa giận y, vừa thương y.
Lệ Kiều ôm lấy y. Cảm giác hỗn loạn trong lòng nàng chính nàng cũng không biết nên gọi là gì. Giờ nàng chỉ biết nàng sẽ giữ y thật chặt, thật chặt.
Y không nói thêm gì cả, chỉ ghì lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Y thở ra nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Y biết mình cần phải làm gì. Trái tim y nói như thế, lí trí của y cũng nói như thế.
***
Y ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu. Đã lâu lắm rồi y không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không được cảm nhận hương vị thoải mái này. Hai năm ròng rã, y đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết. Linh hồn của y lúc thoát lúc nhập, nhưng vẫn không ra khỏi căn nhà ấy. Suốt hai năm nay, người duy nhất y nhìn thấy chỉ có nàng. Một cô bé ngốc, suốt hai năm ở bên cạnh một người không biết lúc nào sẽ chết. Chỉ cặm cụi chăm lo cho y. Từng cử chỉ, từng lời nói của nàng trong suốt hai năm y đều nghe thấy, đều nhìn thấy.
- Sao hả, tỉnh lại có phải vui hơn cứ nằm đó ngủ không ?
Lệ Kiều đưa cho y một trái táo, khuôn mặt cười rạng rỡ. Y nhận lấy trái táo từ tay nàng, đúng lúc đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, bất giác không nhịn được cười một cái.
- Huynh cười gì đó ?
Lệ Kiều gặng hỏi ngay khi nhìn thấy thái độ của y.
Y cắn trái táo, làm lơ không đáp.
Thấy vậy Lệ Kiều càng muốn hỏi, giật giật tay áo của y.
Y biết không trốn tránh được, nên cười cười đáp :
- Muội đẹp lắm.
Lệ Kiều dù sao cũng là con gái, nghe vậy thì đỏ mặt :
- Huynh ngủ lâu quá nên đổi tính à ?
Y nhìn nàng, bỗng hạ giọng :
- Không phải ta đổi tính, là muội đã thay đổi.
Nàng nghiêng đầu :
- Muội thay đổi sao? Thay đổi thế nào?
Y đáp bâng quơ :
- Lớn rồi, lấy chồng được rồi.
Nàng lại đỏ mặt, cúi xuống rờ rẫm mai tóc :
- Nói thế … là sao chứ ?
Y cúi xuống, nhìn nàng. Lệ Kiều ngó lơ đi chỗ khác, ánh mắt của y làm nàng thấy cả khuôn mặt nóng bừng. Hai tay nàng cứ rối cả lên, liên tục vuốt mai tóc. Hai má của nàng hồng hồng trông thập phần khả ái.
Y nói, môi hơi mỉm cười :
- Ý của ta là… nếu bây giờ muội muốn lấy ta… ta sẽ đồng ý.
Lệ Kiều quay ngoắt lại, rồi nàng lại quay đi, nhấn nhá :
- Vậy là... huynh muốn thành hôn với người ta đó à ?
Y gật gật đầu :
- Vậy theo muội, phải làm sao ?
Nàng vẫn ngó lơ đi chỗ khác :
- Thì…nói gì đó ngọt ngào một chút… Phải có tam thư lục lễ, lời của mai mối, lệnh của cha mẹ...
Lệ Kiều chờ đợi.
Y thở ra một hơi dài, rồi nắm lấy vai nàng. Đôi mắt đen láy của y nhìn thẳng vào mắt nàng khiến tim nàng đập thình thịch.
Y nói:
- Đáng lẽ linh hồn của ta đã bay rất xa rồi nhưng muội đã giữ nó lại. Nha đầu ngốc, lão già sắp chết rồi, muội còn tiếc làm gì.
- Phải, huynh đã tỉnh rồi. Người đầu tiên huynh nhìn thấy khi tỉnh lại chính là muội. Huynh không biết từ lúc nào huynh rất thích ở bên cạnh muội, thích nhìn thấy muội cười, thích chòng ghẹo muội… Ở bên cạnh muội, những cảm giác trống trải trong lòng huynh đều biến mất hết… Hai năm rồi, đủ để huynh ngộ ra một điều, không phải thứ mất đi mới là thứ lớn nhất, những gì ở bên cạnh mình mới là quan trọng nhất…
Y bật cười, giang rộng vòng tay. Nàng rúc vào lòng y, ôm lấy y thật chặt. Hai năm rồi, nàng mới cảm thấy hạnh phúc như vậy. Nàng nhẹ nhàng nói :
- Lão Miêu, muội vốn không còn người thân, sư phụ cũng rời bỏ muội mà đi rồi. Muội chỉ còn huynh. Muội không cần tam thư lục lễ gì đó, chỉ cần huynh đối tốt với muội.
Miêu Lãm ghì chặt nàng vào lòng, mùi hương thanh mát từ tóc nàng khiến y cảm thấy nhẹ nhõm. Y thì thầm :
- Ta sẽ đối tốt với muội …
***
Tồi rồi, ánh sáng mặt trời đã tắt lịm từ lâu để nhường chỗ cho vầng nguyệt mới nhú. Một đêm không có sao, nền trời đen mượt như một tấm thảm nhung khổng lồ. Tiếng gió động vào các cành cây, tiếng của sơn lâm thiêm thiếp ngủ, của tiếng suốt rì rầm ngọt lịm như mật. Ánh trăng nhìn qua khe cửa, tan vào ánh nến đang soi sáng trong căn phòng.
Thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng choàng lên từng đồ vật trong căn phòng ấy. Lệ Kiều ngồi tại bàn, thỉnh thoảng lại lén nhìn y. Những lúc ánh mắt của nàng bất thần bắt gặp ánh mắt của y, má của nàng lại nóng ran. Đôi tay nàng lúng túng nắm chặt lấy vạt áo, tiếng trống ngực thình thịch khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Hôm nay là đêm tân hôn của nàng…
Và y.
Không tân nương nào đêm tân hôn lại có thể không thấp thỏm được. Nhất là với một thiếu nữ như nàng.
Y không mảy may bỏ sót một cử chỉ nàng của nàng, vừa thấy buồn cười, vừa thấy nàng khả ái. Thường ngày nàng tỏ ra rất mạnh mẽ, rất kiên cường, không khác gì một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nhi nữ, cũng có cái e thẹn ngượng ngùng của một nhi nữ.
Y tủm tỉm cười, cất giọng :
- Cũng muộn rồi, đã đến lúc động phòng rồi.
Nàng như giật mình, lời đề nghị của y làm nàng càng lúng túng hơn, miệng lắp bắp :
- À… muội chưa muốn ngủ…
Y liếc nhìn nàng, vẫn tủm tỉm :
- Vậy thôi, huynh ngủ trước. Muội cũng nên nghỉ sớm đi.
Y cởi bớt y phục, leo lên giường nhắm mắt lại. Nàng vẫn ngồi im, ngại không dám nhìn y. Nhưng cuối cùng lại không chịu nổi phải lén nhìn y. Nàng cố định thần lại, nhìn thấy y ngủ yên, bỗng dưng nàng tự trách mình vô hạn. Nàng muốn trở thành nương tử của y cơ mà, sao lại sợ?
Lệ Kiều hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Cuối cùng nàng thu hết dũng khí đứng dậy, mon men tới gần nơi y đang ngủ.
Nàng vẫn thường ngắm nhìn y lúc ngủ. Nhưng hôm nay lại có một cảm giác khác. Một ngọn lửa như đang âm ỉ cháy trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy rất nóng bức. Y không mặc áo, lồng ngực của y phập phồng càng khiến hai má nàng nóng ran, tim nàng đập dồn dập.
Nàng nhắm mắt lại, dường như để cố kiềm chế bản thân mình rồi rón rén ngồi xuống bên cạnh giường. Thường ngày nàng vẫn ôm lấy y để ngủ, để sưởi ấm cho y, nàng chỉ cảm thấy ở bên cạnh y rất an toàn, rất dễ chịu. Nhưng lúc đó y đã gần như mất hết sức sống. Giờ trước mặt nàng là một nam tử nàng rất yêu thích, là tướng công của nàng. Y tràn đầy sức sống, cảm giác quyến rũ lạ lùng. Một cảm giác ham muốn thôi thúc nàng. Nàng đưa tay chạm vào người y, rồi bất thần rụt lại như phải bỏng. Má nàng hồng lên, mạch đập loạn nhịp.
Có vẻ như y vẫn không hay biết.
Y ngủ thật rồi.
Bỗng chốc nàng chau mày, thấy không bằng lòng. Sao trong đêm tân hôn lại để y ngủ như vậy?
Nàng thở dài, đành nằm xuống bên cạnh y, đâu lưng về phía y. Nhìn y thêm chỉ khiến những cảm giác kia tiếp tục cháy, như thế thì nàng không ngủ được.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng thở đều đặn của y vẫn khiến nàng nóng ran.
Rồi y bất giác cựa mình, luồn tay qua eo nàng.
Nàng mở mắt, cảm giác kiến bò râm ran trong từng thớ thịt. Cảm giác đó khiến nàng không dám thở mạnh.
Y đang ngủ hay đã thức?
Hơi thở của y phả vào gáy nàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng từ đằng sau khiến hơi thở của nàng bắt đầu gấp gáp.
Y vẫn còn thức.
Bàn tay to lớn của y từ từ cởi bỏ thắt lưng của nàng.
Nàng nuốt nước bọt, tim như muốn sổ tung khỏi lồng ngực, nàng biết cái gì đang đến.
Thắt lưng rơi xuống đất, y phục trên người nàng lơi lỏng hoàn toàn. Nàng vẫn nằm im, cố gắng thở đều để ngăn trống ngực đang thình thịch đập.
Y giúp nàng cởi bỏ hết y phục, chỉ còn lại chiếc yếm đào trên người. Lúc ấy y ôm lấy nàng từ phía sau. Khi lưng của nàng chạm vào ngực y, nàng gần như không thể thở được nữa.
Y hôn nhẹ lên lưng nàng, cởi bỏ nốt nút thắt từ đằng sau cổ. Y luồn tay ra đằng trước, đặt lên bộ ngực trần của nàng, nơi tim nàng đang đập thình thịch. Sự ấm áp của đôi bàn tay y khiến cả người nàng nóng bừng lên.
Y thì thầm vào tai nàng, rồi hôn nhẹ lên má nàng.
Bấy giờ nàng mới trở mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt của y. Nàng chưa từng muốn gần với y đến như vậy, chỉ muốn kéo y sát xuống hơn nữa… hơn nữa.
Đôi môi của nàng như bỏng lên khi chạm vào môi y. Mùi cơ thể của y khiến nàng thấy lâng lâng. Làn da của y cọ sát vào cơ thể nàng như đang muốn đốt cháy nàng vậy…
Lệ Kiều ôm lấy y…
Đôi mắt huyền từ từ khép lại. Lòng nàng tràn ngập nỗi lâng lâng khó tả. Hai thân thể bắt đầu hoà nhập làm một. Thời khắc ấy, dù không một giọt rượu trên môi, Lệ Kiều cũng thấy như say như mộng. Đôi má đào đỏ hồng lên, e ấp núp dưới bóng tùng quân. Nhất khắc xuân tiêu trị thiên kim, Lệ Kiều không muốn phí hoài thêm chút nào nữa. Tình yêu không phải là thứ nói hẳn lên thành lời mà phải tự mình cảm nhận.
Hồng lạp chiếu sáng tân phòng, dường như cũng biết ý mà tự vụt tắt. Ánh trăng tò mò cũng ngần ngại mà giấu mình sau lớp mây dầy. Đêm dài nhiều mộng, chỉ còn lại sự tình tự của đôi tân nhân.
***
« Nàng chạy mãi chạy mãi, có tiếng xào xạc của lá khô đuổi theo không ngớt.
Không khí nồng lên mùi tanh tưởi lợm giọng.
Nàng cắm đầu chạy, có tử thần đang đuổi theo phía sau.
Hốt hoảng, sợ hãi, cô độc.
Vấp ngã.
Chỉ sợ kẻ thù bắt kịp nàng »
Lệ Kiều bật dậy, người run lên. Một sự sợ hãi tột cùng xông thẳng lên óc nàng. Toàn thân nàng lạnh toát, hồn như muốn lìa khỏi xác.
Nàng co ro lại, thở hổn hển.
- Gặp ác mộng sao ?
Y hỏi bằng giọng quan tâm, dùng tay dịu dàng lau những giọt mồ hôi đang lăn trên trán nàng. Nàng như người chết đuối vớ được cọc, hốt hoảng ôm chặt lấy y, như sợ rằng y có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thấy nàng dáng vẻ kích động, y trấn an :
- Chỉ là mộng mị thôi mà. Có huynh ở đây, không có chuyện gì đâu.
Lệ Kiều không đáp, chỉ bám chặt lấy y. Tim nàng vẫn đập thình thịch vì sợ, bây giờ chỉ có y mới đem lại cho nàng cảm giác an toàn.
Thái độ sợ hãi cực độ của Lệ Kiều khiến Miêu Lãm lo lắng. Y trầm ngâm. Nỗi bất an trong lòng trào lên mỗi lúc một lớn. Có thực sự đó chỉ là một cơn ác mộng không ?