“Nàng coi ta là cái gì! Huynh ấy là huynh trưởng cùng lớn lên từ nhỏ với ta, huống chi tình cảm huynh đệ chúng ta rất tốt, làm sao lại không báo thù cho huynh ấy! Ánh Nhi, nàng cho rằng ta ngu đến mức đến cả hoàng huynh chết thế nào cũng đi điều tra sao?”
“Vậy rốt cuộc là hắn chết thế nào? Ta rất tò mò!” Vệ Lai chỉ chỉ đầu mình, “Ta thật sự không nhớ được, nhưng mà ta biết, Tiên Đế không phải do Lam Ánh Nhi giết, ta có thể cảm nhận được tình yêu của Lam Ánh Nhi với hắn. Rất sâu rất sâu!”
Lại nghĩ tới phản ứng của thân thể này trong từ đường hôm đó, đây tuyệt đối là yêu, nàng hiểu.
“Hoàng huynh vốn có bệnh!” Hoắc Thiên Trạm nhìn nàng, “Nhưng không có ai biết, trong một lần ta ở cạnh huynh ấy vô tình bắt gặp. Lần đó huynh ấy đang trò chuyện với ta thì đột nhiên ôm ngực, môi đột nhiên tím lại, thở rất gấp, có cảm giác như huynh ấy sắp chết. Ta cố gắng độ chân khí cho huynh ấy, lúc đấy mới tạm thời cứu được. Sau đó ta muốn truyền thái y, nhưng bị huynh ấy cản lại. Huynh ấy nói không muốn mẫu hậu lo lắng, cũng không muốn chúng thần suy đoán xằng bậy. Khi đó huynh ấy mới vừa lên ngôi, đảng phái trong triều phân chia rõ ràng, cục diện chính trị thật sự căng thẳng.”
“Bệnh này hắn bị mấy lần rồi? Bắt đầu từ khi nào?”
“Ta chỉ gặp một lần.” Hoắc Thiên Trạm đáp, “Nhưng mà ta lại hỏi huynh ấy, huynh nói tổng cộng bị ba lần rồi, có một lần từ lúc còn rất nhỏ, sau hai liền tiếp theo thì gần nhau hơn. Đêm hai người thành thân huynh đột nhiên băng hà, tất cả mọi người chĩa mũi nhọn về phía nàng. Nhưng lúc ấy ta đã nghĩ ngay đến bệnh đau tim của huynh ấy, lại thấy ngay dáng vẻ nàng lúc đó, thì biết nàng vô tội.”
Vệ Lai có chút phẫn nộ, lại hớp một ngụm rượu, có chút giận dỗi mà nói.
“Nếu như ngay lúc đó tính cách ta mà như bây giờ, không chừng ngươi đã giống họ tin ta là hung thủ.”
Hoắc Thiên Trạm cười khổ,
“Nào có nhiều nếu như như vậy.”
“Đúng! Nào có nhiều nếu như như vậy.” cô cũng xúc động, nếu có thật, vậy nếu như Lam Ánh Nhi còn sống, bọn họ bây giờ sẽ thành một cục diện thế nào đây?