Mông lung mở mắt, nàng mơ màng quan sát bốn phía chung quanh.
Mộc phòng trang trí tao nhã ấm áp, sa liêm hồng nhạt nhẹ nhàng tung bay, tạo thành bức rèm che tinh tế ngăn cách giữa phòng ngủ cùng phòng khách, cạnh bên giường có một cửa sổ nhỏ, trên thành cửa sổ lại đặt một chậu lan Tử La đang nở rộ, hương hoa nhẹ nhàng thanh thoát tản mát trong không gian.
Giật mình, toàn thân nàng tựa hồ không hề có vết thương, rõ ràng là nàng đã nhảy xuống vực, sao lại… nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, nàng bỏ xuống chăn đệm trên người, bước trên thảm lông trắng tinh, chạy vội ra đại sảnh.
“Ngân Nhi, muội tỉnh rồi?”
Ngay lúc bàn tay nhỏ vừa vén lên sa mành, một thanh âm như gió mùa xuân chợt vang lên, vừa quen thuộc, lại xa lạ, giống như trước đây đã từng nghe qua, nhưng, lại có điểm không giống, không còn non nớt, trẻ con, mà lại phản phất hương vị trầm tĩnh, ổn trọng.
“Ngươi là?”
Kinh ngạc, nam nhân này là ai, tại sao lại biết nàng, Ngân Nhi tròn mắt nhìn nam nhân đang bưng một chén canh từ từ bước tới gần nàng.
Nam tử một thân áo trắng, tóc đen, da thịt sáng bóng lưu động, ánh mắt lấp lánh sáng trong như ngọc lưu ly, mái tóc dài phiêu dật trong gió, tinh tế lanh động, cả người tản mác ra một loại khí chất bất phàm, nhẹ nhàng thoát tục, như là một thiên sứ tách biệt khỏi trốn hồng trần đầy bụi bặm.
“Nhiều năm không gặp, Ngân Nhi đã không nhận ra Lạc Dật ca ca ?”
Hắn cười khẽ , đem bát canh cẩn thận đặt ở phía trên bàn gỗ, ánh mắt nhu hòa.
Lạc Dật ca ca? Nàng ngẩn ra, ánh mắt xẹt qua một trận kinh hỉ, vội chạy tới, hai tay vòng qua lưng nam tử, thấp giọng nghẹn ngào.
“Lạc Dật ca ca, huynh rốt cục đã trở lại, rốt cục đã trở lại!”
Mới trước đây, vào những ngày mùa hè nắng ấm, hắn thường lén chạy lên núi, hái rất nhiều, rất nhiều những đóa hoa Thiên Âm trắng muốt, cắm ở trước cửa nhà nàng, nói là đợi hoa lớn lên, nở rộ đưa hương, Ngân Nhi sẽ không cần vất vả chạy lên núi ngắm cánh đồng hoa nữa, hắn sẽ làm biển hoa tặng cho nàng, đáng tiếc, ngày qua ngày, hoa kia vẫn không thể bén rễ nảy mầm, lần lượt héo tàn, nhưng nàng lại bị hành động ngu ngốc đáng yêu của hắn làm bật cười khanh khách. Dưới ánh tịch dương, hai đứa trẻ hồn nhiên, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau cười, cùng nhau hái những đóa hoa Thiên Âm trắng muốt…
“Ngân Nhi, muội chịu khổ rồi.”
Cảm khái vạn phần, hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của nàng, nhiều năm không gặp, nữ oa nhi ngày nào cũng đã duyên dáng yêu kiều, khó trách, ba người bọn họ không khỏi vươn vào một kiếp, cũng là kiếp số của nàng, chạy không khỏi, trốn không được vòng xoay của số phận.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, lau nước mắt, không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy Lạc Dật ca ca, trong lòng tự nhiên cao hứng vạn phần, nhưng đột nhiên nhớ tới sau khi nàng nhảy xuống vách núi, bên tai, còn vang lên thanh âm của Viêm Hi, không khỏi hoảng hốt.
“Lạc Dật ca ca, huynh có nhìn thấy Viêm Hi hay không, muội không chết, huynh ấy… huynh ấy vẫn bình an vô sự phải không?”
Sốt ruột, Ngân Nhi lôi kéo cánh tay hắn, ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Dật ca ca.
Sớm đoán được nàng tỉnh dậy sẽ hỏi như thế, ý cười trên mặt đột nhiên biến mất, hắn trầm mặc, lắc đầu.
Nếu không phải hắn tính được nàng sẽ gặp phải đại kiếp, bỏ ngoài tai sự phản đối của sư phụ, vượt ngàn dặm gấp rút trở về, nhưng cũng chỉ kịp cứu mạng nhỏ của nàng, Viêm Hi, không biết là chết hay sống, cho dù chính mình số học cao siêu, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn không thể tra ra sinh tử của hắn, quẻ tượng gieo được thật quỷ dị, cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến.
“Huynh ở đáy cốc vẫn chưa tìm được thi thể của Viêm Hi, cho nên, còn có hy vọng.”
Không đành lòng thấy biểu tình bi thương của nàng, hắn thấp giọng trấn an.
“Như vậy, Viêm Hi, Viêm Hi có khả năng còn sống ?”
Trong mắt dấy lên ngọn lửa hy vọng, nàng vui sướng thấp thanh, nhịn không được ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lạc Dật.
“Ân, chờ muội dưỡng thương cho tốt, sức khỏe hồi phục, chúng ta cùng đi tìm.”
Hắn gật gật đầu, vỗ vỗ đầu của nàng.
Thương? Ngân Nhi nghi hoặc nhìn hắn, nàng không bị thương a, tứ chi kiện toàn, ngay cả xây xát cũng không thấy, Lạc Dật ca ca vì sao lại nói nàng bị thương?
“Lạc Dật ca ca, ta không sao, chúng ta lập tức đi tìm, được không?”
Nàng sốt ruột, lôi tay hắn, hướng ra ngoài, nhưng mà, mới đi ba bước, trái tim đột nhiên mãnh liệt run rẩy, giống như bị xé nát, hai chân mềm nhũn, toàn thân cứng ngắc, ngã qụy trên mặt đất, đau đớn đột nhiên đánh úp lại, khiến nàng hít thở không thông, chỉ có thể mở miệng nhỏ, hít từng ngụm khí, chỉ mong như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
“Ngân Nhi, Ngân Nhi!”
Lạc Dật sắc mặt trắng nhợt, kích động ôm lấy nàng, chạy vội vào nội phòng, đem nàng đặt lên giường.
Vươn tay, từ bên hông lấy ra một lọ sứ bằng bạch ngọc, mở nắp, đổ ra một viên thuốc thật nhỏ, màu đen, nhưng lại tỏa ra một mùi vị thật ghê tởm.
Đem viên thuốc cho vào trong miệng của nàng, hắn ý bảo nàng nuốt đi vào.
Nhưng là, hương thuốc ghê tởm kia vừa mới đưa vào miệng, dịch vị từ bên trong không ngừng cuộn lên, nàng thật muốn nuốt nhanh xuống, nhưng viên thuốc lại bị nghẽn lại ngay cổ họng, vật vã một lúc, rốt cuộc không thể chịu đựng được, lập tức nôn ra.
Ngực đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nỗi đau như muốn xé toạt lồng ngực, khiến nàng khinh thét, phấn quyền nắm chặt đệm chăn bắt đầu run rẩy không thôi, nếu không phải Lạc Dật đè lại, cơ hồ nàng đã giãy giụa rớt xuống giường.
Đúng rồi, chính là cổ đau đớn này, làm cho nàng tê tâm liệt phế, sau mỗi lần phát tác, nàng lại lâm vào giấc ngủ nặng nề, hôn mê, cho nên, khi tỉnh lại, còn tưởng rằng đó là mộng, nguyên lai, không phải mộng a!
“Ngân Nhi, nuốt vào, mau, nuốt vào!”
Thanh âm sốt ruột của Lạc Dật ca ca ở bên tai không ngừng vang lên, nhưng mà, nàng không làm được, hương vị của viên thuốc kia thật ghê tởm, làm cho nàng thật muốn nôn, vừa cho vào miệng, dạ dày đã không ngừng cuộn lên, vừa rồi cũng như thế.
Suy yếu lắc lắc đầu, nàng ngay cả nói cũng không nói được, khí lực toàn thân cơ hồ bị đau đớn nơi lồng ngực tra tấn không còn một mảnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, toàn thân thấm ướt mồ hôi lạnh.
“Đắc tội , Ngân Nhi.”
Đem viên thuốc cho vào trong miệng của mình, cúi người, đầu lưỡi tách hàm răng đang khép hờ của nàng, đem viên thuốc trong miệng đẩy vào, hương vị chua sót ma túy đầu lưỡi, nhưng mà, hắn vẫn bấp chấp, nuốt uế vật trong miệng của nàng vào cổ họng, không ngừng thôi thúc, dùng lưỡi đẩy đan dược vào trong miệng của nàng.
Trong miệng, vị thuốc tràn ra, dịch dạ dày lại bắt đầu kịch liệt bốc lên, hai tay bị hắn chế trụ, hai chân co rụt lại, lắc đầu, muốn thoát khỏi kềm cập của hắn. Đau đớn, khó chịu, không ngừng đan xen làm nàng bấn loạn, không còn ý thức, chỉ muốn thoát khỏi thống khổ, nên hai chân không ngừng giãy giụa, đá vào thân người đang kìm hãm mình, không muốn tiếp tục uống dược.
Thân người bị nàng đá đến phát đau, đành phải xoay người, dùng thân mình đè lên thân hình kiều nhỏ, chân trụ chân, tay chế tay, môi đối môi, khiến nàng ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Đan dược từng chút được đẩy vào, nàng vốn là cực lực giãy dụa, sau một lúc, dược tính dần dần phát huy tác dụng, nàng cũng thôi giãy dụa, mệt mỏi nhắm lại mi mắt, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Hắn mở to mi mắt, ngẩng đầu, thấy hơi thở của nàng đã bình ổn trở lại, rèm mi dài rũ xuống, gương mặt bé nhỏ có chút tái nhợt lặng lẽ chìm vào trong giấc nồng, mới cảm thấy nhẹ nhỗm, thở hắt ra một hơi. Đột nhiên cảm nhận được lòng ngực tiếp xúc với một mảnh mềm mại, giờ mới chợt nhận thấy tư thế của mình có bao nhiêu ái muội, Lạc Dật cư nhiên cảm thấy trong lòng có một chút xao động, xấu hổ, vội vàng rời khỏi thân thể nhuyễn miên, ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn giai nhân đang yên giấc.
“Ngân Nhi, muội yên tâm, Lạc Dật ca ca nhất định sẽ chữa khỏi cho muội.”
Sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng vén lên một sợi tóc mai hỗn độn trên gương mặt của nàng, trong lòng Lạc Dật chợt lạnh lẽo.
Nàng bị rơi xuống vực, ngực bị va đập mạnh vào một khối đá, trái tim bị thương tổn nghiêm trọng, đan dược của hắn chỉ có thể trị được phần ngọn, không thể trị được phần gốc, hơn nữa, vài ngày trước, hắn đã vì nàng gieo một quẻ, thông tri được, thời gian của nàng, đã không còn bao nhiêu……
“Dật nhi, chớ nghịch thiên làm việc, hết thảy phải thuận theo tự nhiên, nếu không, chỉ biết hại người hại mình……”
Lời nói của sư tôn trong lúc cáo biệt vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ phút này, hắn đúng là không biết mình phải làm gì mới đúng, lặng lẽ đi đến đại sảnh, tay cầm bát canh bất giác run run.